Đúng lúc này, người Đế tộc tới.
Người Bùi gia xảy ra chuyện, người tới cũng là Xích Hồng Đế tộc.
– Dừng tay!
Người tới là một nam tử trung niên, nhưng thực lực còn mạnh hơn Bùi Khoát rất nhiều.
Hắn là Hóa Linh cảnh.
Đủ rồi
Lăng Hàn lại làm như không nghe, hắn không ngừng tát.
– Ta bảo ngươi dừng tay!
Nam tử trung niên cảm thấy mất mặt.
Nhưng hắn là Hóa Linh Chân Quân, hơn nữa xuất thân Đế tộc, tự mang hào quang, chạy tới Thánh Địa cũng được đối đãi như khách quý, có ai dám bỏ qua hắn?
Hiện tại, hắn đã mở miệng, còn có người không nghe?
Lăng Hàn vẫn không để ý tới, tiếp tục đánh.
Nam tử trung niên nhịn không được, hắn trực tiếp xuất thủ tấn công Lăng Hàn.
Ba, một tiếng vang tan, rất rõ ràng là âm thanh tát vào mặt quen thuộc.
Nhưng lần này Lăng Hàn không phải đánh Bùi Khoát, mà là nam tử trung niên kia.
Tình huống như thế nào?
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, muốn nói Bùi Khoát, hắn chỉ là Chân Ngã cảnh, mặc dù có thể gọi là cao thủ, nhưng ở Chân Ngã cảnh còn có nhiều cảnh giới.
Nhưng mà, Hóa Linh Chân Quân cũng bị Lăng Hàn tát?
Cái này!
Trên Hóa Linh đúng là còn có Giáo Chủ, Tôn Giả, Thánh Nhân, không tính Đại Đế vào, một thời đại chỉ có thể xuất hiện một người, thống kê không có ý nghĩa.
Cho nên, Lăng Hàn phải có tu vi Giáo, Tôn, Thánh?
Làm sao có thể!
Hắn quá trẻ tuổi, hơn nữa bề ngoài xấu xí, nào có thiên tài như thế?
Nhưng sự thật thắng hùng biện, Lăng Hàn hiện tại trái phải đều tát, tay trái đánh Bùi Khoát, tay phải tát nam tử, đều không chậm trễ.
Lần này, mặt mũi của Bùi gia bị đánh không còn.
Qua một lúc sau, người Bùi gia lại đến.
Lần này xuất động cao thủ Giáo Chủ, đó là lão đầu khoảng năm mươi tuổi, trên người mặc áo bào trắng, mỗi một sợi tóc được chải vuốt chỉnh tề.
– Bùi Quang Trần!
Có người thấp giọng nói, nói ra thân phận của người này.
– Tê, Bùi Quang Trần quấy phong vân mấy vạn năm trước?