Tốc độ Lăng Hàn rất nhanh, Phượng Dực Thiên Tường chính là thân pháp nhanh nhất thiên hạ.
Nhưng mà, kẻ xuất thủ lại làThánh Nhân.
Dù đã sớm chết, chính còn là một cỗ thi thể nhưng vẫn nhanh hơn Lăng Hàn, công kích đã tới.
Lăng Hàn không chút do dự, hắn ném ra mấy khối năng lượng ngọc thạch, sau đó vận chuyển hạt Tử Nhân, từ đó miễn cưỡng ngăn cản một kích của Thánh Nhân.
Trái tim của hắn đau đớn, bị Thánh Nhân oanh kích, hạt Tử Nhân không còn mấy lần nữa sẽ mất đi tác dụng.
Thế nhưng mà, nếu như mạng không còn, hắn giữ lại có ý nghĩa gì chứ?
Oanh!
Ma thủ kia nhanh chóng va chạm với năng lượng ngọc thạch, lập tức dẫn nổ ngọc thạch, năng lượng kinh khủng sôi trào, cũng khuếch tán khắp bốn phương tám hướng.
Đây là vụ hải thì thế nào, hiện tại tương đương với hai vị Thánh Nhân giao thủ, uy lực xung kích khủng bố cỡ nào?
Lăng Hàn cảm thấy thân thể rung động, hắn lập tức bị lực lượng khổng lồ quét bay ra ngoài.
Tốc độ này quá nhanh, khoảng cách vạn dặm trôi qua tức thì.
Còn tốt, hắn vận chuyển hạt Tử Nhân có thể ngăn cản Thánh Nhân ngũ tinh công kích, từ đó có thể bảo hộ hắn được an toàn.
Hắn phát hiện mình bị đánh bay ra khỏi khu vực sương mù, cũng lẻ loi trơ trọi đứng trong tinh không.
Chạy!
Lăng Hàn không chút do dự, xoay người rời đi.
Hắn không dám xé mở không gian, bởi vì vừa tiến vào không gian có khả năng sẽ bị ép bay vào trong sương mù.
A?
Hắn nhìn thấy bên cạnh có khí tức đáng sợ ập tới, trong nháy mắt đã tới gần sương mù.
Thánh Nhân!
Khốn kiếp, bên ngoài cũng có mai phục?
Không đúng.
Lăng Hàn lập tức phát hiện, Thánh Nhân này còn sống, còn hiện ra pháp tướng lớn hơn cả tinh cầu, hắn cất bước đi tới gần sương mù.
Không phải nhằm vào hắn, mà là cảm thấy hứng thú với việc truyền tống tại Hàn Phong tinh mất tích, cho nên Thánh Nhân mới cố ý tới đây điều tra.