Lăng Hàn tiến lên, mặc dù rất chậm nhưng đã đi từng bước một, hắn đi rất ổn định.
Hắn đi mỗi một bước đều rất chính xác, cực kỳ chú trọng.
Chỉ có bước lên tiết điểm thì lực cản mới yếu nhất, từ đó hắn có thể tiến lên, nếu không chỉ cần bước sai một bước, hắn sẽ bị đánh bay ra ngoài.
Phía sau, mấy người Dương Dịch Hoàn cũng bắt đầu nếm thử, thiên kiêu như bọn họ làm sao phục người khác, nếu Lăng Hàn có thể, bọn họ cũng cho rằng mình có thể thực hiện được.
Đáng tiếc là, bọn họ lại không có Mẫu Kim, cũng ít đi một kiện lợi khí, bọn họ làm sao so sánh với Lăng Hàn?
Bành bành bành, bọn họ nhiều lần nếm thử, nhiều lần bị đánh bay.
Lăng Hàn không để ý đến, tinh thần của hắn đang tập trung cao độ.
Thời điểm hắn bước ra bước thứ hai, hoa văn màu vàng trong mắt hắn biến mất, hắn chỉ có thể dựa vào trí nhớ của mình, cho nên, hắn vừa đối kháng lực cản kinh khủng, hắn vừa vắt hết đầu óc suy nghĩ con đường tiến lên, đối không thể phạm sai lầm.
Đây là khảo nghiệm song trọng, cho dù làm sai bước nào cũng phải làm lại từ đầu.
Nguy hiểm thật, cho dù thực lực hay ngộ tính của Lăng Hàn đều là đỉnh cấp, hắn không thể phạm sai lầm.
Hắn không ngừng tiến lên, hòn đảo này rất bằng phẳng, cũng không có núi gì, thậm chí tảng đá hơi lớn cũng không có, đây là vùng đất bằng phẳng, tầm nhìn không bị ảnh hưởng.
Sau gần nửa ngày, Lăng Hàn đổ đầy mồ hôi, bởi vì tinh thần tập trung cao độ, hắn cảm thấy mình hoa mắt, nhưng mà, hắn cũng muốn tiếp cận trung tâm hòn đảo.