Lâm Hiên trốn.
Lăng Hàn cười lạnh, hắn lập tức đuổi theo.
– Lâm Hiên, ngươi có từng nghĩ tới sẽ có hôm nay?
Hắn sử dụng thần thức truyền âm nói.
Lâm Hiên mặt đỏ tới mang tai, đằng đằng sát khí nhưng phải cố nhịn.
Vô cùng nhục nhã, đây là nhục nhã to lớn, đường đường thế hệ hoàng kim, hơn nữa còn là một trong ba người mạnh nhất, hiện tại lại bị một tên vô danh tiểu tốt truy sát, hắn làm sao chịu nổi?
Trong mắt hắn, cho dù Lăng Hàn lấy được thành tựu gì cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
Không có biện pháp, đây là kiêu ngạo của Đế tộc.
Nhưng bây giờ, phần kiêu ngạo này bị đánh nát vô tình.
– Ngươi không dùng ám chiêu, ta giết ngươi chỉ là chuyện một chiêu!
Hắn dùng thần thức truyền âm phản bác.
Lăng Hàn bật cười:
– Lâm Hiên, ngươi là Tứ Cực cảnh, không biết xấu hổ nói câu này với Tiểu Thừa cảnh như ta hay sao?
Nhiều lời, đã nắm giữ ưu thế đại cảnh giới và nhiều tiểu cảnh giới như thế, ngươi đánh chính diện không thể thủ thắng, ngươi còn không bằng tìm sợi dây treo cổ cho xong.
Lâm Hiên chỉ cười lạnh:
– Chờ ta lành thương thế, chính là ngày ngươi mất mạng!
Hắn hạ ngoan tâm, chỉ cần thực lực vừa khôi phục, hắn sẽ không từ thủ đoạn xử lý Lăng Hàn.