– Móa, chim chết, ngươi tạo nghiệt gì!
Đinh Thụ tức giận quát lớn.
Tiểu Hồng Điểu im lặng, nàng thực sự không có làm cái gì.
Lăng Hàn nắm lấy Tiểu Hồng Điểu, sau đó dùng lực hất lên, ta ném.
Xèo, Tiểu Hồng Điểu bay sang một hướng khác.
Hiệu quả hết sức rõ ràng, bầy ong lập tức điều chỉnh phương hướng đuổi theo Tiểu Hồng Điều, căn bản không có con nào có con nào có ý truy kích Lăng Hàn cùng Đinh Thụ.
Quả nhiên.
Lăng Hàn lập tức đuổi kịp Tiểu Hồng Điểu, hắn dùng tay bắt lấy nàng.
Tiểu Hồng Điểu: …
Ngươi chơi rất vui nha.
– Quả nhiên, ngươi có chim không ngoan.
Đinh Thụ lập tức nói.
Ngươi xem, bầy ong đã nhìn chằm chằm vào ngươi, còn không phải ngươi đào mộ tổ của chúng sao?
Tiểu Hồng Điểu hết sức buồn bực, nàng thực sự rất vô tội.
Lăng Hàn lại lắc đầu:
– Bầy ong thật sự để mắt tới tiểu Hồng, nhưng mà cực kỳ có thể là phát hiện huyết mạch của nàng.
Chân Hoàng và Chu Tước đều là Thần thú, hơn nữa cùng thuộc Hỏa hệ, cho nên cả hai đều có điểm tương đồng.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân.
– Không mặc kệ vì cái gì, xem ra bầy ong đã nhắm chuẩn vào chim nhỏ.
Đinh Thụ nói:
– Không bằng, chúng ta ném nàng trở về.
Tiểu Hồng Điểu nghe xong, nàng lập tức mở cánh ôm chặc cổ quay Lăng Hàn, có chết cũng không buông.
Lăng Hàn quay đầu lại quan sát, bầy ong nhiều tới mức không có phần cuối.
Thật sự không trị được các ngươi?
Lăng Hàn sử dụng kèn lệnh Đại Đế, hắn dùng sức thổi.
Bầy ong cùng nhau tru lên như sói.
Một đám yêu ong đột nhiên học sói tru, đây là hình ảnh như thế nào?
Ngược lại, Đinh Thụ và Tiểu Hồng Điểu đều ngây người, gương mặt co quắp lại.
Phong cách quá kinh người.
Không chỉ có bọn họ, cho dù là bầy ong cũng ngây người.
Tình huống như thế nào?
Chúng ta là bầy ong, tại sao phải học sói tru? Có lý do gì sao? Chẳng lẽ đầu óc bị đảo loạn?
Hay tổ tiên của chúng ta có huyết mạch Lang tộc?
Đương nhiên, từ vấn đề sinh sôi hậu đại thì khó nói.
Hơi dừng sau, bầy ong lại đuổi theo.
Chúng ta không sợ các ngươi!
Lăng Hàn lại thổi, lúc này bầy ong lại tru lên tập thể.
– Đồ chơi này dùng rất tốt!
Đinh Thụ trông mà thèm, hắn ở Ám Vân Địa Ngục đã gặp qua Lăng Hàn vận dụng bảo khí này, lúc ấy Tôn Giả cũng bị trúng chiêu, hiện tại đối mặt với bầy ong Hóa Linh cảnh, tự nhiên càng không khả năng ngang hàng.
– Cho ta mượn chơi mấy ngày?
Hắn lại nói.
– Ha ha.
Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không đáp ứng.
Cứ như vậy, bọn họ không ngừng thổi kèn lệnh Đại Đế cản trở bầy ong, khoảng cách của hai bên càng lúc càng xa, cuối cùng bọn họ đã thoát đi thành công.
– Hô!
Lăng Hàn cùng Đinh Thụ thở ra, số lượng bầy ong dùng mười mấy vạn để tính, bọn họ cũng cảm thấy nhức đầu.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lăng Hàn nhìn về phía Đinh Thụ, mà Đinh Thụ cũng nhìn sang Lăng Hàn.
– Ngươi nghĩ chính là ta nghĩ sao?
Hai người đồng thời nói ra.
– Ha ha!
Bọn họ cười to.
Tiểu Hồng Điểu nhún vai, lắc lắc hai cánh, nam nhân đấy, đúng là sinh vật kỳ quái, nói cái gì mà nó không hiểu.
Hai người trở về và đi về hướng cánh đồng hoa.
– Uy uy uy!
Tiểu Hồng Điểu khẩn trương, thật vất vả mới thoát khỏi bầy ong, các ngươi còn trở về làm gì?
– Có ong tất có mật!
Lăng Hàn cười nói:
– Đây chính là yêu ong Hóa Linh cảnh, chúng sản xuất mật, chà chà!
Đinh Thụ cũng liếm bờ môi, lộ ra vẻ động tâm.
Mật ong như vậy nhất định là đại bổ.
– Các ngươi đều là tên điên sao?
Tiểu Hồng Điểu hét lớn.
Số lượng bầy ong khủng bố, một khi rơi vào trong bầy ong, như vậy tuyệt đối xong đời. A, thật vất vả mới thoát ra được, các ngươi còn chạy trở về?
Chưa gặp qua ai như các ngươi.
– Nhân gia cũng không phụng bồi!
Tiểu Hồng Điểu nói, nó vội vàng vỗ cánh chạy đi.
– Ha ha, phải nói nghĩa khí!
Lăng Hàn một tay bắt lấy Tiểu Hồng Điểu, hắn không thể thả nàng chạy trốn.
Tiểu Hồng Điểu không sợ hỏa diễm đạo tắc, cho nên nó có thể xâm nhập nơi bọn họ không thể tới, giúp đỡ tốt như vậy, bọn họ làm sao có thể lãng phí?