Chương 4765: Khinh Người Quá Đáng

Thấy cảnh này, Khổng Vô Dạng và Từ Hữu Khuyết đều cười lạnh.

Nếu như Huyết Hổ đắc thủ, Lăng Hàn không chết cũng tàn phế, nếu như không có đắc thủ, Lăng Hàn khẳng định sẽ bị cắt ngang đốn ngộ, cho dù kết quả như thế nào, bọn họ cũng vui vẻ nhìn thấy.

Hơn nữa, việc này không quan hệ tới bọn họ, là con mèo của hắn thoát được xiềng xích nên gây họa, trách được hắn sao?

Lại nói, ngươi muốn tu luyện thì đi vào trong phòng, chạy ra ngoài tu luyện thì trách ai? Lại nói, ngươi cũng là Chân Ngã cảnh, bị hung thú Chân Ngã cảnh đả thương, nguyên nhân là do thực lực của ngươi không đủ. Cho dù nhìn thế nào, tất cả vấn đề đều nằm trên người Lăng Hàn, bọn họ nha, ha ha, chỉ phạm chút sai lầm nhỏ thôi.

Xoẹt, Huyết Hổ cắn vài vật cứng.

Keng!

Khổng Vô Dạng và Từ Hữu Khuyết đều vui mừng, không nghĩ tới Lăng Hàn lại chết trong miệng hung thú.

Quá đơn giản, quả thực không cần tốn nhiều sức.

A?

Nhưng tiếp theo làm bọn họ chấn kinh, bởi vì Lăng Hàn vẫn ngồi yên tại chỗ, cũng không có bị cắn đứt cổ như bọn họ vẫn nghĩ.

Khốn kiếp, cổ của ngươi làm bằng gì?

Tiên kim sao?

Cho dù là tiên kim, dưới răng sắc bén của hung thú cũng bị phá hư. Nếu không, hung thú không hiểu tiên thuật nhưng tại sao lại có thể uy hiếp võ giả.

Con Huyết Hổ cũng sững sờ, trí tuệ có hạn làm nó khó hiểu.

Nó không tin tà, xoẹt, nó lại cắn một cái.

Vẫn vô dụng, ngược lại hàm răng của nó rất đau đớn.

Tình huống như thế nào?

Đúng lúc này, nó cảm thấy con mồi vươn người đứng dậy, một liuồng khí tức đáng sợ bộc phát làm nó sợ hãi.

Đó là bản năng e ngại với đại thú vương giả.

– Ô!

Huyết Hổ vội vàng lui lại, nó kẹep đuôi sợ hãi.

– Thực mất hứng, không có cắn chết hắn!

Từ Hữu Khuyết oán hận nói.

– Dù sao cũng là người đứng đầu Chân Ngã cảnhd, nếu dễ dàng bị cắn chết như thế, như vậy cũng không xứng với danh xưng người đứng đầu.

Khổng Vô Dạng thản nhiên nói:

– Nhưng hắn đốn ngộ cũng bị đánh gãy, chúng ta đạt thành mục tiêu.

– Cũng phải.

Từ Hữu Khuyết gật đầu, khóe miệng tươi cười.

Nhưng bọn họ không suy nghĩ như thế, vì cái gì trước đó Lăng Hàn không đứng lên?

Đó là bởi vì hắn đã hoàn thành cảm ngộ, trong thức hải, Chân Ngã thứ chín giống như phàm thai, ánh sáng không hiện và rất bình thường.

– Đi, chúng ta kích thích hắn một chút.

Khổng Vô Dạng cười nói.

– Được.

Từ Hữu Khuyết hưng phấn nói ra.

Hai người đứng sóng vai nhìn nhìn nhau.

– Ôi, thật sự có lỗi.

Khổng Vô Dạng mở miệng nói:

– Con mèo của ta thoát khỏi xiềng xích, không ngờ nó lại dã tính khó thuần nên quấy nhiễu đến Lăng sư đệ. Đúng rồi, tại sao Lăng sư đệ lại tu luyện ở đây?

– Không bị ảnh hưởng gì?

Từ Hữu Khuyết giả vờ hỏi thăm.

Lăng Hàn nhìn hai người này, thản nhiên nói:

– Nếu có ảnh hưởng, các ngươi dự định bồi thường thế nào?

– Bồi thường?

Khổng Vô Dạng cười ha ha, nói:

– Ta chỉ sơ sẩy mà thôi, ngươi có bị gì hay sao? Ha ha, ngươi không hảo hảo tu luyện trong phòng, chạy ra ngoài này làm gì? Còn muốn bồi thường, đúng là trò cười.

– Không bồi thường?

Lăng Hàn tươi cười.

Khổng Vô Dạng sử dụng thần niệm ra lệnh, bảo Huyết Hổ tiếp tục đi công kích Lăng Hàn, dưới huấn luyện của hắn, mặc dù con hung thú này dã tính khó thuần nhưng nó vẫn nguyện ý tiếp nhận mệnh lệnh tấn công.

Dù là biết rõ Lăng Hàn cường đại, nhưng Huyết Hổ còn lợi hại hơn chủ nhân của mình, bởi vì hắn là Hóa Linh cảnh mới có thể làm cho nó ngoan ngoãn.

Prev
Next