Lăng Hàn quyết định quyết tâm.
Khí thế của hắn đã khác biệt, lực lượng kinh khủng sôi trào, hắn đấm một quyền mang theo khí thế nghiền ép tấn công Quan Hạ.
Cái gì?
Quan Hạ kinh hãi, tại sao thực lực của Lăng Hàn tăng lên nhiều như thế?
Nhưng hắn có thể né tránh sao?
Hắn vẫn đè đánh Lăng Hàn, đối phương vừa hoàn thủ thì hắn không dám đón đỡ?
Hắn hét lớn một tiếng, hắn vung đao chém vào người Lăng Hàn.
Tốt, dứt khoát chém đối phương thành hai nửa.
Bành, nắm đấm đụng vào cây đao, nhưng lần này kết quả lại khác biệt, cây đao sụp đổ và hóa thành mảnh vụn.
Cùng lúc đó, Quan Hạ cũng bị đánh bay ra ngoài, hắn bay một đường cong trên bầu trời và rơi xuống đất, bụi bặm bay đầy trời.
Lúc này toàn trường yên lặng như tờ.
Tình huống như thế nào?
Quan Hạ bị điên sao, tại sao bị một đấm đánh bại?
Ha ha ha!
Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long cười to. Thế nào, các vị rác rưởi phục chưa? Không có chút thực lực thì ít nói nhảm, tránh tự tìm mất mặt.
Hai tên gia hỏa này bắt đầu trào phúng thỏa thích, ai bảo những người kia trước đó phách lối như vậy? Hai người này mở miệng rất độc, cho dù đám Đế tử có mười mấy cái miệng cũng không chịu nổi. Quan Hạ, nhanh đứng lên! Ngươi chính là người nổi bật trong thế hệ bạch ngân đấy! Đứng lên đi!