Lăng Hàn cũng thầm than trong lòng, kèn lệnh Đại Đế áp chế Lang tộc thật kinh người, hắn rõ ràng đã cải biến hình dáng tướng mạo thậm chí linh hồn ba động nhưng còn có thể hiệu lệnh Tổ Ngõa An.
Không hổ là thủ bút của Đại Đế.
Tổ Ngõa An, ngươi điên rồi!
Di Thanh Điệp lại không biết, nàng lập tức kêu lớn.
Tổ Ngõa An cũng không muốn quỳ, hắn không biết tại sao mình làm chuyện mất mặt như thế? Nhưng hết lần này tới lần khác mình lại làm. Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì?
Hắn yếu ớt nói, sau đó kêu lên, quát: Giết, giết hắn cho ta!
Vô cùng nhục nhã, hắn lại quỳ trước mặt mọi người.
Xèo, xèo, hai tên Hóa Linh Chân Quân phía sau hắn lập tức giết tới, cùng xuất thủ tấn công Lăng Hàn.
Cùng một thời gian, Di Thanh Điệp cũng mệnh lệnh cho hai tên thủ hạt ấn công Lăng Hàn.
Oanh!
Bốn đại Hóa Linh Chân Quân đồng thời công kích một tên Chân Ngã cảnh, có thể miểu sát Lăng Hàn hay không?
Lăng Hàn bộc phát tính tình, đôi tay đấm ra bốn quyền.
Bành bành bành bành, chỉ sau bốn khách, thân thể Lăng Hàn lay động, bốn đại Hóa Linh Chân Quân không tốt hơn chỗ nào, thân thể bọn họ lắc lư.
Tê, kết cục bọn họ đánh ngang tay.
Cái gì!
Sáu người Tổ Ngõa An cảm giác da dầu tê dại, việc này quá bất khả tư nghị, bốn đại Hóa Linh Chân Quân liên thủ, hơn nữa mỗi người đều là Hóa Linh nhị biến, chiến lực đạt đến tứ trọng thiên, hiện tại liều mạng chỉ đánh ngang tay với Chân Ngã cảnh?
Đây là việc đầm rồng hang hổ!
Lăng Hàn phủi phủi tay: Bốn Hóa Linh Chân Quân, chiến lực thật mạnh.
Mặt ngoài là câu nói khen ngợi nhưng mọi người lại cảm thấy đây là lời của tiểu nhân đắc chí.