Cuối cùng cũng đánh với Lâm Vân một trận.
Lăng Hàn tràn ngập chờ mong, hắn bị năm Đế tộc ức hiếp, mặc dù có Cửu Sơn Thánh Nhân trợ giúp bình ổn, nhưng Lăng Hàn vẫn khó chịu, đương nhiên thù này do chính mình báo mới thống khoái.
Hiện tại, trước tiên giết Lâm Vân, về sau lại giết Đế Tử Hiên, cái gì thế hệ hoàng kim, hắn đánh tất cả mọi người cuối cùng cũng san bằng Hỏa Vân Đế tộc, khi đó xem các ngươi làm thế nào.
Lăng Hàn điều chỉnh trạng thái một lần, dù sao cũng là chiến đấu với thế hệ bạch ngân, hơn nữa tu vi Lâm Vân ở trên hắn, trên người có bí bảo, không chịu ảnh hưởng mặt trái, cho nên, đối thủ này rất khó chơi.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, Lăng Hàn đi tới Hắc Ám sa trường.
Hiển nhiên, Hắc Ám sa trường cũng xem trọng trận chiến này, cho nên các trận đấu khác đều dừng lại, giao toàn bộ sa trường cho Lăng Hàn cùng Lâm Vân, làm sân đối chiến của bọn họ.
Dù sao, hai người này đại biểu chiến lực mạnh nhất trong Chân Ngã cảnh.
Người quan chiến vô số, cho dù nhị thế tổ như Tổ Ngõa An cũng đến, hắn đang ở trong gian phòng riêng, bên người có bốn người trẻ tuổi, theo thứ tự là ba nam một nữ.
Sắc mặt Tổ Ngõa An khó coi, hắn buồn bực nói:
Chính các ngươi không phải không có phòng riêng, chạy tới chỗ ta làm gì?
Nghe giọng điệu của hắn thì biết, bốn người này có địa vị không kém gì hắn.
Cho nên, bốn người này thân phận rất dễ đoán, chính là hậu đại được sủng ái nhất của các Tôn Giả. Nghe nói ngươi thức tỉnh huyết mạch Lang tộc vào mấy ngày trước, để trần cái mông chạy khắp toàn thành, cho nên ta cố ý tới chúc mừng ngươi.