Lưu Diệu ngây người.
Mặc dù trước đó hắn có chút cảm giác tình thế mất khống chế, nhưng cũng không đến mức đến tình trạng như vậy?
Quỳ xuống?
Ta?
Hả?
Ánh mắt Nguyên Binh lạnh lẽo, thản nhiên nói:
Thế nào, ngươi nghe không hiểu sao?
Lưu Diệu lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn ngượng ngùng nhìn Nguyên Binh: Binh thiếu, ngài đang nói đùa sao? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang nói đùa với ngươi?
Nguyên Binh nói: Quỳ xuống!
Hắn lên giọng.
Trong mắt hiếu tử như hắn, Lăng Hàn chính là người duy nhất cứu được mẫu thân của hắn, đương nhiên còn trọng yếu hơn Lưu Diệu gấp một vạn lần, một trăm triệu lần, nếu như xác định có thể cứu mẫu thân, hắn cũng không tiếc quỳ xuống.
Lưu Diệu?
Chỉ là hồ bằng cẩu hữu, điểm ấy hắn rất rõ ràng.
Lưu Diệu rất ủy khuất, hắn càng không cam lòng.
Dựa vào cái gì?
Nguyên Binh là hắn mời tới cứu binh, nhưng bây giờ cứu binh lại đối phó mình, đây là chuyện gì, nâng đá nện chân của mình sao?
Cốc Tuyết Phong đứng bên cạnh mà ngây người, kẻ bên ngoài này cũng quá trâu bò, mới tiến vào mấy ngày đã áp đảo Lưu Diệu, so sánh với nhau, hắn lăn lộn hai mươi mấy năm cũng chỉ là con chó hèn mọn, chênh lệch lớn cỡ nào.