Cốc Tuyết Phong thở dài, tiếp tục nói:
Ta nhớ, Lăng huynh tiến vào nơi này là muốn gia tăng tu vi thật nhanh? Đây cũng là nguyên nhân đại đa số người tiến vào nơi đây, nhưng ta bị kẻ thù đuổi giết, vì tránh né truy sát nên mới bị ép chạy vào nơi này.
Lăng Hàn gật đầu, cũng khó trách.
Không phải tất cả mọi người vì mạnh lên mới tiến vào Ám Vân Địa Ngục, mà là chỉ thích hợp cho võ giả thiên phú cao, ngươi chỉ là hạng xoàng xĩnh chạy tới làm gì? Không những không mạnh lên được, chỉ sợ còn mất mạng.
Cho nên, Cốc Tuyết Phong chỉ có thể phụ thuộc dưới quyền thế và sống tạm qua loa.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn hiểu hành vi của đối phương nhưng sẽ không tán thành.
Khi được Cốc Tuyết Phong dẫn dắt, bọn họ nhanh chóng gặp được Lưu Diệu. Lá gan không nhỏ nha, ngươi dám giết người của ta?
Lưu Diệu lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, hắn rõ ràng có tu vi thấp hơn Lăng Hàn nhưng lại vô cùng cao ngạo.
Không có biện pháp, hắn có hậu trường.
Lăng Hàn đã nghe Cốc Tuyết Phong đề cập qua thân phận của Lưu Diệu, nhưng chỉ là con trai của Hóa Linh cảnh, có gì đáng tự hào? Giết thì như thế nào?
Hắn hơi nhíu mày lại.
Lưu Diệu uy nghiêm đáng sợ cười một tiếng: Chỉ cần bản thiếu nói một câu, có thể bảo đảm ngươi sau khi ra khỏi cửa phải chết. Trừ khi…
Hắn dừng một chút mới nói:
– Sau này ngươi giúp ta đánh lôi đài. Giúp ngươi đánh lôi đài?
Lăng Hàn không khỏi bật cười: Chiếm được Nguyên Đạo thạch thì sao? Đương nhiên thuộc về bản thiếu.