Lăng Hàn đại chiến, huyết chiến với sinh mệnh không rõ.
Dù chiến lực của hắn cường đại, bản thân có thể hóa giải sáu trọng thiên công kích, hắn có thể phách cường đại không gì sánh bằng, nhưng đối mặt nhiều sinh linh bóng đen như vậy, hắn vẫn bị thương.
Nếu như bọn nó không đủ cường đại thì làm sao làm quái điều và thụ yêu trốn tránh?
May mắn hắc ám luôn tiến lên phía trước, đại khái kéo dài gần nửa ngày, cuối cùng chúng cũng đi qua toàn bộ.
Hắc ám vừa đi, những bóng đen kia biến mất tất cả, giống như chúng chỉ tồn tại trong hắc ám.
Lăng Hàn thở ra, hắn đặt mông ngồi xuống mặt đất.
Mệt, thật sự là quá mệt mỏi, hắn cũng không phải huyết chiến với bóng đen, trước đó còn có quái điểu ba đầu.
A?
Lăng Hàn nhìn lướt qua, chỉ thấy trên đỉnh cây, những ba đầu quái điểu ít đi một nửa, mà còn lại đều hóa thành tượng đá, cũng không có lập tức vỗ cánh bay đi hay tấn công Lăng Hàn..
Những sinh linh này giết cũng vô ích, nếu không chủ động công kích mình, vậy hắn cũng không có ý xuất thủ.
Quên đi.
Hắn khôi phục một chút và tiến lên.
Sau khi trải qua hắc ám tàn phá, cái núi rừng khôi phục bình tĩnh, cho dù là quái điểu hay là thụ yêu, tất cả như lâm vào ngủ say.
Khó trách.
Lăng Hàn gật đầu, nếu không có bình tĩnh như thế, đám người tiến vào nơi đây có bao nhiêu người tìm được Tử Vong thành?
Sau khi đi một đoạn, Lăng Hàn phát hiện một gian thạch ốc đặc biệt đơn sơ, bên trong không có cả cái bàn, trống rỗng, hơn nữa nhỏ đến thương cảm.
Hắn tìm kiếm nhưng không phát hiện thứ gì.
Đây là nơi tiền nhân lưu lại, nhưng dựng một gian thạch ốc trong khu rừng này có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ còn có người nghỉ lại ở chỗ này?
Đã bước vào Tiên Đồ, còn cần nơi chắn gió che mưa sao?
Lăng Hàn không có phát hiện bất cứ dị thường nào, lắc đầu, hắn nhanh chân tiến lên.