Hai người liên thủ ép hung thú lui lại.
Dù sao, hung thú còn chưa khai hóa trí tuệ, nhưng lại không phải thật sự ngốc, phí hết nửa ngày mới đánh nó rút lui, đương nhiên nó sẽ đi tìm đồ ăn khác.
Từ Kiệt cao ngạo nhìn thoáng qua Lăng Hàn, nói:
Ngươi là người của Thánh Địa nào?
Trừ Đạo tử của Thánh Địa, những người khác cho dù là Chân Ngã đệ tứ hình cũng không có khả năng có chiến lực nhị thập cửu trọng thiên. Cửu Dương Thánh Địa.
Lăng Hàn mỉm cười.
Từ Kiệt giật mình, mẹ nó, tại sao lại trùng hợp như thế? Thực lực ngươi cũng tạm được, sau này đi theo ta lăn lộn đi.
Hắn từ tốn nói, vẻ mặt đầy cao ngạo.
Hắn thấy mình đã cho Lăng Hàn đủ mặt mũi.
Đừng nhìn thực lực hai người bây giờ tương đương, chỉ cần hắn bước vào Chân Ngã đệ tam hình, khi đó thực lực của hắn sẽ tăng lên rất lớn, hơn nữa, hắn vẫn là Đế tử!
Hai chữ Đế tử này đã đầy đủ phân lượng, có thể đè sập tất cả. Khó mà làm được.
Lăng Hàn lắc đầu. Ân?
Từ Kiệt mở hai mắt, trong mắt còn mang theo tức giận.
Ngươi lại dám cự tuyệt hảo ý của ta?
Chẳng lẽ ngươi không biết ta là ai sao?
Đúng lúc này, xoát, Lăng Hàn xuất ra một quyền tấn công Từ Kiệt.
Nhưng hắn là thể tu, xuất quyền khoảng cách gần nhanh tới mức khó có thể hình dung được nữa. Hơn nữa, Từ Kiệt không nghĩ Lăng Hàn lại đột nhiên tấn công mình.