Tu vi và chiến lực của Lăng Hàn khi ở Nguyên thế giới đã vượt qua Chu Hằng, nhưng hắn tôn kính người như Chu Hằng, hắn cũng tôn kính Lâm Lạc.
Cho nên, trong nội tâm của hắn, Chu Hằng vĩnh viễn là “Chu tiền bối”, cho dù tu vi của đối phương cao hay thấp.
Chu Hằng không nói gì, hắn chỉ vỗ vai Lăng Hàn.
Tuy hắn không nhận ra dáng vẻ Lăng Hàn hiện tại, nhưng Lăng Hàn đã dùng thần thức truyền âm nói cho hắn biết thân phận, hắn cũng tràn ngập kích động, từ biệt mấy năm, tuy vẫn bảo trì liên hệ nhưng đã lâu rồi không có gặp mặt trực tiếp như vậy.
Hai người buông tay ra, nói một ít chuyện xưa cực kỳ vui vẻ.
Nam tử mặc trang phục màu xanh da trời xấu hổ, hắn cảm thấy mình bị xem thường nên đi mời cứu binh, kết quả lại mời ra hảo hữu của Lăng Hàn, tuy nghe Lăng Hàn hô Chu Hằng là tiền bối, xem ra hai người ở chung rõ ràng là hảo hữu, nào có phân tôn ti.
Thảm, lần này hắn thảm rồi.
Mã Quân!
Chu Hằng quay đầu nhìn sang nam tử mặc trang phục màu xanh da trời và trầm giọng quát. Chu sư thúc, ta sai rồi.
Mã Quân vội vàng quỳ xuống, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, hắn nhanh chóng nhận sai.
Chu Hằng tự nhiên cũng giáo huấn Mã Quân, sau đó giao trách nhiệm bốn người trở về, hắn có lời muốn nói với Lăng Hàn.