Tạm thời, chiến sự âm phủ xem như vững vàng, có vài vị Thánh Nhân tiến vào âm phủ, hơn nữa còn có rất nhiều Tôn Giả, hoàn toàn có thể trấn được cục diện.
Đám thế hệ trẻ tiến vào đều rút đi, hiện tại đã là cường giả giao phong, cho dù là cấp Giáo Chủ cũng rất khó nhúng tay, nếu thế hệ trẻ tham gia náo nhiệt cũng chỉ có con đường chết.
Mỗi ngày Lăng Hàn đều điên cuồng tu luyện, nơi này có thể ngộ đạo tắc dễ dàng, đối với Chân Ngã cảnh mà nói đây là nơi tu luyện tốt nhất, hơn nữa, Sơn Hải Thiên mở ra có thời hạn, cho nên bọn họ phải nắm chắc thời gian tu hành.
Lại nói, sau khi phong ấn mở ra, vạn nhất Thánh Nhân trấn không được, khi đó có nhiều âm hồn tiến vào dương gian thì sao?
Bởi vậy, ở chỗ này lâu thêm một ngày cũng là vận khí, phải nắm chặt thời gian.
Đến Chân Ngã cảnh, Lăng Hàn cũng có thể hệ thống và chải vuốt tiên thuật của mình một phen.
Đây là cảnh giới đường ranh giới, uy lực của Đế thuật, Thánh thuật, Tôn Giả bảo thuật sẽ kéo dài khoảng cách, hơn nữa chênh lệch càng lúc càng lớn.
Lăng Hàn từng kiểm tra, hắn phát hiện Đế thuật có thể tăng lên cho hắn chiến lực bảy trọng thiên.
Bảy trọng thiên!
Đây là gia tăng phi thường kinh người, bởi vì Chân Ngã cảnh có bốn tiểu cảnh giới, mỗi cảnh giới sẽ tăng thêm ba trọng thiên, Đế thuật có thể gia tăng chiến lực bảy trọng thiên, trực tiếp vượt qua hai tiểu cảnh giới, quá khoa trương.
Lăng Hàn lãnh giáo Trì Mộng Hàm một chút, phát hiện đó không phải uy lực chính thức của Đế thuật, bởi vì Đế thuật tối đa có thể gia tăng chiến lực chín trọng thiên!