Theo lý mà nói, bước ra khỏi Chân Long uyên sẽ bị chém trí nhớ, dù mạnh như Đế tử cũng chỉ có trí nhớ mơ hồ mà thôi.
Cho nên, đã nhiều năm như vậy, tư liệu về Chân Long uyên trống rỗng.
Lăng Hàn lại nhớ rõ mọi việc, mỗi một chi tiết tỉ mĩ rõ ràng.
Thằn lằn, chúng ta đã ra khỏi Chân Long uyên?
Lăng Hàn hỏi.
Tiểu Thanh Long dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn, căn bản chẳng muốn trả lời.
Trả lời vấn đề này là nhục nhã nó.
Nhưng vì cái gì trí nhớ của mình không mất đi?
Lăng Hàn nghĩ lại, như vậy cũng được, một, lúc này tất cả mọi người không bị chém trí nhớ, hai, hắn là đặc thù, bởi vì hắn nhận phó thác của Chân Long, hắn phải trông nom tiểu Thanh Long, nếu chém trí nhớ của hắn, vậy hắn căn bản không nhớ rõ cái gì cả, trực tiếp làm thịt tiểu Thanh Long nấu hầm cách thủy?
Hoặc đều không phải.
Lăng Hàn dùng liên tiếp khí tiến vào tinh võng, sau đó hắn bắt liên lạc với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Đại Hắc Cẩu. Lăng Hàn, ngươi cũng đi ra sao? Dường như Nữu đạt được số mệnh Chân Long! Tiểu Hàn tử, Cẩu gia không hiểu vì sao mình học được vài loại năng lượng tầng thứ cao đây?
Từ tin tức bọn họ trả lời, hiển nhiên bọn họ đều bị chém trí nhớ tương quan, chỉ có Lăng Hàn là ngoại lệ.
Lăng Hàn sẽ không dấu diếm đám người Nữ Hoàng, nhưng càng sẽ không trắng trợn tuyên dương hắn còn giữ lại trí nhớ, hắn chỉ ước định địa điểm với đám người Nữ Hoàng, có mấy lời gặp mặt nói trực tiếp thì hơn.