Nếu là đảo đánh bạc, tự nhiên có nhiều cách chơi.
Có chơi lớn nhỏ đơn giản nhất, cũng có ván bài phức tạp, dù sao đánh cuộc gì cũng có thể, thắng được mười vạn tiền đặt cược là vượt qua kiểm tra.
Bởi vì Trì Mộng San đã thua sạch tiền đặt cược, còn lại ba người một chó trở nên thận trọng.
Tiểu Hàn tử, chúng ta chơi cái gì?
Đại Hắc Cẩu hỏi. Cứ nhìn trước đã.
Lăng Hàn nói ra.
Hắn và Đại Hắc Cẩu đi tới bên cạnh bàn đánh bạc, bốn phía có rất nhiều dân cờ bạc, cả đám đỏ mắt đặt cược, tiếng gào thét “đại” “tiểu” điếc tai.
Lăng Hàn đứng xem, nếu chọn “đại” “tiểu”, dùng một ngàn thẻ đánh bạc đi thắng mười vạn không thể bằng vào vận khí, cho nên, hắn muốn nhìn một chút, có thể dựa vào thực lực gia tăng phần thắng hay không.
Hắn nghe tiếng xúc xắc lắc lư, sau ods mua xong rời tay.
Quan sát một lúc, hắn nói thầm trong lòng: Đại.
Mở ra, tiểu.
Làm lại.
Mua xong rời tay, Lăng Hàn đoán “đại”, kết quả lại là “tiểu”.
Một lần lại một lần, Lăng Hàn kinh ngạc phát hiện, hắn đoán sai hết.