Đụng phải cây đinh mềm, Bách Lý Xa và Lâm Lãng chuyển tức giận lên đầu Lăng Hàn, cho rằng bởi vì Lăng Hàn mới làm hai nữ chẳng thèm ngó tới chính mình.
Hừ, chỉ là dân đen, có gì tốt?
Bọn họ nhanh chóng cưỡi lên tọa kỵ.
Nguyên Long Tượng, đây là một loại yêu thú cực lớn, chuyên cung cấp cho cự nhân cưỡi, bởi vì hình thể của bọn họ quá lớn, yêu thú cũng to đến không hợp thói thường, ngồi trên đó giống như ngồi trên ngọn núi nhỏ
Cho nên, thời điểm cưỡi Nguyên Long Tượng cần biến lớn, nếu không không thể điều khiển.
Lăng Hàn đã quan sát, toàn thân Nguyên Long Tượng bao trùm bằng lân phiến, chợt nhìn giống như long lân, ngồi ngồi đó phần đau mông.
Bởi vì còn chưa bắt đầu trận đấu, mười đầu Nguyên Long Tượng đều đứng đấy, nhàm chán vung vẩy cái mũi dài, thỉnh thoảng còn dùng ngà cọ vào mặt đất.
Rốt cục, trận đấu bắt đầu.
Mười người biến lớn và nhảy lên lưng Nguyên Long Tượng.
Những đại gia hỏa này rất dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng một khi chạy thì giống như kẻ điên, hận mình có thể mọc cánh bay đi.
Bành bành bành, có đường chúng chạy như điên, nhưng không có đường, tốc độ của chúng cũng không có chậm lại, mà là gặp cái gì đụng cái gì, một gốc cây đại thụ ngã xuống, từng khối đá nứt vỡ.
Khá tốt, mấu chốt là Nguyên Long Tượng gặp núi cũng không tránh né, cho nên kết quả rất bi kịch.
Kết quả là cái gì?
Đương nhiên là ngất đi, sau đó chờ nó tỉnh lại.
Quả thực.
Thời điểm này phải xem kỹ thuật và man lực.
Lăng Hàn cưỡi Nguyên Long Tượng như cho phép mình chắp cánh bay đi, gặp cái gì đụng cái gì, nhưng lực lượng của nó không bằng Lăng Hàn, gặp được cây hay đá, Lăng Hàn cũng mặc kệ, nhưng nếu nó tìm đường chết đụng vào núi thì hắn không thể mặc kệ.
Tại Lăng Hàn cường lực trói buộc, Nguyên Long Tượng phải ngoan ngoãn chạy theo ý hắn.