Hừ, còn muốn chạy trốn?
Lưu Phương nói ra.
Lăng Hàn cười cười: Như thế nào, các ngươi còn muốn giết người đoạt bảo? Đúng thì như thế nào?
Lưu Phương nói: Tại đây cũng không phải phiên chợ!
Trong phiên chợ, bọn họ không dám động thủ, không ai dám xem lời của Thánh Nhân như gió bên tai, nhưng không có ai quy định không thể động thủ tại nơi này.
Một Sinh Đan cộng thêm một Chân Ngã cảnh, hơn nữa còn là Chân Ngã cảnh Đại viên mãn, chẳng lẽ hắn không thể trấn áp hai tên Sinh Đan cảnh hay sao?
Hừ, không cần Đồ Dương ra tay, một mình hắn đã đủ hoàn thành. Hai người các ngươi muốn chết như thế nào?
Lưu Phương hỏi.
Lăng Hàn lắc đầu: Cũng bởi vì một chút xung đột, các ngươi muốn giết người? Hai tên cặn bã, giết thì như thế nào?
Lưu Phương cao ngạo nói ra, hắn không thèm quan tâm.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói: Ta nhớ kỹ ngươi.
Lưu Phương cười lạnh, nhớ kỹ thì như thế nào, ngươi còn muốn lật người hay sao? Đi.
Lăng Hàn nói ra, hắn vung tay lên, hắn và Đại Hắc Cẩu biến mất trong hư không.
Ồ, người đâu?
Đồ Dương cũng sững sờ, đừng nhìn hắn như đang ngủ, kỳ thật đã thuyên chuyển lực lượng quy tắc phong tỏa nơi này, Sinh Đan cảnh không có khả năng thoát đi.
Đây là chuyện gì? Độn Hành Phù?
Lưu Phương nhìn qua.
Đồ Dương nhíu mày: Có thể dùng Độn Hành Phù rất cao cấp, bối cảnh không tầm thường.
Lưu Phương do dự, sau đó cao ngạo nói: Nhiều lắm chỉ tương đương chúng ta, cũng đến từ Thánh Địa. Hiển nhiên bọn họ không đánh lại chúng ta nên mới chạy trốn, sau khi Chân Long uyên mở ra, ta sẽ bóp chết bọn chúng.