Đi.
Cửu Sơn Tôn Giả trầm giọng nói ra.
Hai Tôn Giả ném bè xương xuống biển, sau đó xuất phát, bọn họ nhanh chóng rời khỏi đảo nhỏ.
Sau khi đi thật xa, chỉ thấy thánh thi trôi tới, đúng là âm hồn bất tán.
Bọn họ không để ý tới, ít nhất đến bây giờ mới thôi, thánh thi chỉ đi theo chứ không gây bất lợi cho bọn họ.
Cho dù hai Tôn Giả cũng cần nghỉ ngơi, nhưng bọn họ có thực lực cường đại, một ngày không biết đi bao xa, nhưng biển cả này lớn khủng bố, bọn họ đi ba ngày vẫn chưa rời khỏi biển cả.
Nhưng thời tiết trên biển lại có biến hóa, có một đạo lôi đình huyết sắc bổ xuống, uy năng mạng tới mức Tôn Giả cũng sợ hãi, bởi vì uy lực đạt tới Thánh cấp, cho dù là Thánh Nhân cũng phải toàn lực ứng phó, bằng không sẽ hóa đạo quy thiên.
Hoàn hảo là, lôi đình xa cuối chân trời, cũng không đánh xuống.
Sương mù trên bầu trời không có hiệu quả ăn mòn, nó lại tạo ra hiệu quả mặt trái lên người khác, từ đó phát ra oán niệm vô tận.
Lăng Hàn khá tốt, phẩm chất Hỗn Độn Tiên Đan rất cao, từ đó trợ giúp hắn trấn áp cảm xúc mặt trái, nhưng Ninh Dưỡng Hạo và Ninh Biên lại gánh không được, thần trí hoảng hốt, thiếu chút nữa nhảy xuống biển tự vẫn, may mắn có Thiên Vũ Tôn Giả ở đây, hắn đánh hai người ngất xỉu.
Nhìn thấy Lăng Hàn vẫn trấn định tự nhiên, Thiên Vũ Tôn Giả yêu tài càng lớn, đáng tiếc, vì cái gì Lăng Hàn đã có thê tử, bằng không tới Ninh gia làm con rể, tương lai nhất định trở thành Thánh Nhân là chuyện ván đã đóng thuyền.