Lăng Hàn vỗ vỗ vai Đường Nghiêm:
Yên tâm, trời sập xuống còn có người cao hơn chống. Lăng Hàn, ngươi có cao như vậy không?
Đàm Chính Kiệt lên tiếng, hắn ăn thua thiệt lớn trong tay Lăng Hàn, mỗi lần nhớ tới hắn lại không ngủ suốt mấy ngày.
Lăng Hàn mỉm cười: Có tin ta chém giết ngươi tại đây hay không? Ha!
Đàm Chính Kiệt cười lớn, đúng là trò cười. Đến đây!
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Lăng Hàn, mặc dù hắn bây giờ còn chưa có bước vào Sinh Đan, nhưng bên người lại có mấy cao thủ Sinh Đan, có những người này bảo vệ, Lăng Hàn còn muốn giết chết chính mình? Ta thật muốn xem ngươi giết ta thế nào.
Hắn lạnh lùng nói.
Xèo, thân thể Lăng Hàn di động, hắn di động nhanh như tia chớp, lại giống là tiên quang, hắn lập tức xuất hiện trước mặt Đàm Chính Kiệt, hắn xuất ra một chưởng đánh vào ngực Đàm Chính Kiệt.
Cao thủ Sinh Đan cảnh bảo hộ hắn chỉ là thùng rỗng kêu to.
Việc này!
Khốn kiếp, lần này đám người Hàn Băng cảm thấy tròng mắt như rớt ra ngoài.
Sinh Đan!
Gia hỏa này lại là Sinh Đan cảnh. Lớn mật, mau thả Chính Kiệt ra!
Cường giả Đàm gia quát lớn, có thể đến Nguyệt Hoa tinh làm con tin, Đàm Chính Kiệt chính là thiên tài cao nhất của Đàm gia, cho nên, chớ nhìn tu vi của hắn không cao nhưng địa vị lại không thấp.