Lăng Hàn câu thông năng lượng tầng thứ cao, hắn kinh ngạc phát hiện, dù là đây là âm phủ nhưng không bị ảnh hưởng.
Linh hồn của hắn hiện tại cũng hóa thành hình người, trên hai tay xuất hiện năng lượng màu đen quấn quanh.
Có thể.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, sau khi đột phá Sinh Đan, linh hồn của hắn cũng có năng lực vận chuyển năng lượng tầng thứ cao.
Rất tốt, năng lượng hủy diệt có hiệu quả khắc chế âm hồn vượt qua cảnh giới, ở dương gian, Lăng Hàn hoàn toàn không có khả năng địch nổi Chân Ngã cảnh, nhưng ở nơi này, âm hồn cấp bậc Chân Ngã cảnh cũng không phải đối thủ của hắn.
Đương nhiên, rốt cuộc có thể hay không cần phải chiến đấu mới biết.
Lăng Hàn đi theo hướng ngược lại, hắn rời xa đám người, một mình hắn có thể tới lui tự nhiên, không ràng buộc.
Hắn quan sát hoàn cảnh nơi này, đây là vùng núi liên miên chập trùng, nhưng núi cũng không cao, trên mặt đất cũng không có bất kỳ thực vật gì, chỉ có từng khối đá trụi lủi.
Bầu trời nơi này không có mặt trời, nhưng cũng không phải một mảnh đen kịt, nơi này tối tăm mờ mịt và áp lực không gì sánh kịp.
Quả nhiên, nơi này khắp nơi đều là âm hồn.
Lăng Hàn chưa đi được vài bước, hắn liền nhìn thấy phía trước xuất hiện âm hồn, nhìn nó giống như con bò, toàn thân đen nhánh.
Ở chỗ này, linh hồn tương đương với nhục thân, bởi vậy tự nhiên không có cảm giác tỏa ra ngoài, sức cảm ứng kém đến cực hạn, lúc hai bên cách nhau trăm trượng thì Lăng Hàn mới thông qua “con mắt” cảm ứng được con bò này là âm hồn.