Ai vậy?
Lăng Hàn hỏi. Trần Đống.
Đại Hắc Cẩu nói: Bài danh tinh võng hơn ba trăm vị. Thấp như vậy?
Lăng Hàn cau mày. Ngươi cũng đừng xem thường người ta, hắn bài danh một trăm mười mấy trong Chú Đỉnh khu vực Tây Thiên vực đấy.
Đại Hắc Cẩu nói: Hiện tại người bài danh dưới ngươi còn nhận được thiếp mời của Đông Lâm đế tộc, cho nên những người không thu được thiếp mời có thể thông qua thực chiến để biết có xứng cầm thiếp mời của Đông Lâm đế tộc hay không. Tốt, đầu tiên cứ quật ngã Trần Đống đã.
Lăng Hàn cười nói. Nhường cho Cẩu gia, không, nhường cho Ngưu gia.
Đại Hắc Cẩu vô cùng phấn khởi.
Lăng Hàn trầm ngâm một lúc, nói: Bài danh trong võng trước ba trăm, có lẽ là Lục Đỉnh, ngươi có khả năng thắng. Đương nhiên rồi, Ngưu gia đã tu luyện Thánh thuật!
Đại Hắc Cẩu cầm cây gậy màu đen và gõ vào mặt đất: Từ giờ trở đi, Ngưu gia chính là Đại Lực Ngưu Ma Vương Đinh Nhị! Xuất phát.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu lên đường, hai người nhanh chóng tiến tới một thành thị, sau khi nghe ngóng một lúc mới biết Trần Đống đang luận võ với người khác tại Long sơn.
Ha ha, kỳ thật ý nghĩ của Trần Đống không khác gì đám người Lăng Hàn, chính là thông qua chiến đấu biểu hiện chính mình, từ đó hấp dẫn Đông Lâm đế tộc chú ý và phát ra thiếp mời cho hắn.
Long sơn, đây là nơi nổi danh tại tinh cầu này, bởi vì nơi này chưa từng sinh ra Thánh Nhân, mà là một tên Tôn Giả xung kích Thánh cảnh tại Long sơn, mặc dù hắn thất bại hóa đạo nhưng cũng được người trên tinh cầu này xem như Thánh địa.