Hiện tại đã rất khuya, hiện tại có người rãnh rỗi đi khắp nơi, Lăng Hàn vội vàng đuổi theo, hắn nhìn thấy một lão giả, lão giả này rất già nhưng cổ quái chính là, nếu nhìn kỹ lại phát hiện lão giả rất trẻ.
Cảm giác như vậy rất quái dị, mâu thuẫn không gì sánh được.
Nhưng đây không phải điểm quái dị nhất, lão giả này không có thực tể.
Đụng phải quỷ!
Lăng Hàn kinh hãi, đây chính là Thánh Địa, tại sao lại có âm hồn đi lại, âm hồn này cũng quá mạnh rồi.
Hắn vội vàng làm ra xu thế phòng vệ, hắn đã chuẩn bị Lục Tự Đại Minh Chú.
Khốn kiếp, Cát Tường Thiên là heo sao? Nơi này có âm hồn, nàng là Thánh Nữ Phật tộc nhưng không phát hiện ra, thật sự là thất trách.
A, ngươi có thể nhìn thấy bản tôn?
Đột nhiên âm hồn nói chuyện, đương nhiên hắn không phát ra âm thanh, là thần thức ba động.
Lăng Hàn sững sờ, âm hồn có thần trí?
Đó là đại quái! Đúng là nhìn thấy!
Lão giả âm hồn gật đầu, sau đó bấm ngón tay tính: Bản tôn tính xem, ngươi là người thứ mấy nhìn thấy bản tôn.
Lăng Hàn muốn công kích, hắn vừa nghe lão giả nói như vậy nên áp chế xúc động tấn công. Tiền bối, ngươi xưng hô như thế nào? Ngươi ở trên địa bàn của bản tôn, còn hỏi bản tôn là ai?
Lão giả âm hồn cười nói, sau đó ngừng bấm ngón tay: Ngươi là người thứ mười.