Lăng Hàn đi về phía trước, khắp nơi đều là cây cối đang phát sáng.
Ánh sáng phát ra từ lá cây, chúng tỏa ra ánh sáng vô cùng thuần khiết.
Lăng Hàn hái một chiếc lá và phát hiện lá cây không còn tỏa sáng, nó biến thành lá cây bình thường.
Thú vị.
Hắn đi lại không mục đích, khu rừng rậm này rất lớn, không ai biết tiên hà đang ở nơi nào, không biết lần kế tiếp tiên hà sẽ xuất hiện ở nơi nào, cho nên Lăng Hàn không thèm để ý, hắn đi lại tùy ý.
Một ngày, hai ngày, thời gian trôi qua, Lăng Hàn không có thu hoạch gì, đừng nói không nhìn thấy tiên hà, hắn còn không tìm được tiên dược và vật chất thần tính.
Hắn lại gặp không ít hung thú, thậm chí có đại thú Chân Ngã cảnh, may mắn thần thức của hắn nhạy cảm, hắn phát hiện trước tiên và đi vòng qua, nếu như đụng phải, hoặc hắn vận dụng Thiên Đạo Hỏa, hoặc hắn bóp nát lệnh bài đào tẩu, không có khả năng thứ ba.
Hắn cũng không gấp, hắn không tìm ra tiên hà thì chiến đấu với hung thú ma luyện bản thân.
Vào giữa trưa hôm nay, hắn dừng chân tại một nơi, sau đó nhóm lửa nướng thịt, hắn chuẩn bị ăn trưa.
Qua một lúc sau đã có mùi thịt truyền tới, Lăng Hàn thèm ăn nhỏ dãi, tự giễu mình đúng là ăn hàng.
Hả?
Hắn lại nghe thấy âm thanh lạ, bởi vì hắn cảm thấy mặt đất run rẩy, dường như có người đang chạy nhanh về phía hắn.
Xèo, một bóng người chui ra, đó là một người mập mạp tròn trịa khoảng hai mươi lăm tuổi.
Huynh đệ, chạy nhanh đi, đằng sau có hung thú!
Mập mạp dùng thần thức nói chuyện với Lăng Hàn.
Lăng Hàn hơi sững sờ, hắn cũng sinh ra hảo cảm với mập mạp, bởi vì thời điểm đang chạy trối chết còn cảnh báo người qua đường, dạng người như thế rất ít. Đương nhiên, con hung thú đằng sau do mập mạp dẫn tới, hắn là kẻ cầm đầu.
Ầm ầm, mặt đất rung động rất mạnh, từng cây cối ngã xuống, chỉ thấy một con hung thú lao tới.