Lý Thì Minh giận tím mặt, hắn nhanh chóng đuổi theo Lăng Hàn, muốn đánh Lăng Hàn thành cặn bã.
Thiên tài đỉnh cấp đều nắm giữ thân pháp cao siêu, tốc độ của Lý Thì Minh ở Chú Đỉnh chỉ yếu hơn Lăng Hàn một chút, hiện tại hắn bước vào Sinh Đan, tốc độ sẽ nâng cao hơn trước rất nhiều, hoàn toàn vượt qua Lăng Hàn.
Hắn nhanh chóng tới gần, xuất ra một chưởng đánh vào lưng Lăng Hàn.
Lăng Hàn hừ một tiếng, huyễn cảnh thần mang tập kích, Lý Thì Minh trúng chiêu và tiến vào trạng thái si ngốc.
Nhưng Sinh Đan cảnh quá mạnh, nếu như Lăng Hàn lúc này xuất thủ tấn công hắn, hắn sẽ bằng vào bản năng phản kích.
Huyễn cảnh thần mang không phải dùng như thế.
Lăng Hàn nhìn hai tên trẻ tuổi còn lại, hắn không thể làm gì được chính chủ, vậy thì hắn giết hai tên chó săn trước.
Cái gì!
Hai người khác kinh hãi, đột nhiên Lý ca của bọn họ choáng váng, không xuất thủ?
Hai người nhìn nhau, ngay sau đó chạy tới bên cạnh Lý Thì Minh.
Lăng Hàn quá quỷ dị, bọn họ sợ hãi.
Chẳng qua khi bọn họ chạy tới gần Lý Thì Minh, Lý Thì Minh đang ngây người lại xuất thủ, xoát, hắn đánh hai chưởng vào hai người.
Hai người này không nghĩ tới Lý Thì Minh sẽ ra tay với bọn họ, bọn họ không phòng bị, hơn nữa Lý Thì Minh chính là Sinh Đan cảnh, cho dù bọn họ có phòng bị thì thế nào?
Hãm hại người!
Ba, ba, bọn họ đều bị Lý Thì Minh đánh trúng một chưởng, máu thịt tan nát.
Ách, Lăng Hàn sờ cằm, Lý Thì Minh đang đoạt sinh ý của hắn.
Ngươi!
Lúc này, bỗng nhiên Lý Thì Minh tỉnh táo lại, cho dù Lăng Hàn sử dụng huyễn cảnh thần mang nhưng uy lực cũng giảm đi rất nhiều, lực ảnh hưởng lên Sinh Đan cảnh nhỏ hơn rất nhiều.
Lăng Hàn vươn tay ra: Chuyện này không liên quan tới ta, người là do ngươi giết.