Bốn người nam tử áo trắng hóa đá.
Bọn họ mở to mắt nhìn, hơn nữa còn không dám tin vào mắt mình.
Phong Kế Hành lại bị thương!
Tại sao lại như vậy?
Sắc mặt Phong Kế Hành âm trầm và mang theo lửa giận.
Hắn không nghĩ tới Lăng Hàn nắm giữ thần mang có uy lực mạnh như vậy, hắn là Chú Đỉnh đệ nhất nhân trong Bắc Thiên vực lại ăn thua thiệt trong cùng cảnh giới, hắn cảm thấy mình rất mất mặt.
Hắn thầm hận, nếu lúc ấy mình không lĩnh ngộ Liệt Dương Hàng Ma Côn, Đa Gia Phật lựa chọn người sẽ là hắn chứ không phải Lăng Hàn.
Theo Phong Kế Hành, là Lăng Hàn trộm đại cơ duyên của hắn.
Hiện tại, Lăng Hàn đánh ra thần mang có uy lực to lớn, nội tâm hắn càng cảm thấy khó chịu, có cảm giác tức giận khi bị người khác đánh cắp đồ của mình.
Hắn tân tân khổ khổ, suýt chút nữa đã vẫn lạc mới thu được một đạo tiên hà, nhưng Lăng Hàn thì sao?
Hắn không bỏ ra chút cố gắng nào đã có được ba đạo!
Không công bằng, tuyệt không công bằng!
Hắn hét lớn một tiếng, sau đó hắn xông lên muốn chém giết Lăng Hàn.
Oanh, hắn vận dụng một môn quyền thuật có uy lực bá đạo tuyệt luân, thậm chí còn mạnh hơn cả Thập Bát La Hán Thủ.