Ba, ba, ba, càng ngày càng nhiều thiên tài quỳ xuống, Cát Tường Thiên vì Thánh Nữ Phật tộc, tâm chí kiên định không gì sánh kịp cũng phải qỳ xuống.
Uy thế tỏa ra vượt xa Thánh Nhân, dường như đối phương là hóa thân của thiên địa hàng lâm thế gian.
Quá kinh người, một tấm da người mà thôi, không ngờ lại giống như Đại Đế hàng lâm thế gian.
Tất cả mọi người đều run rẩy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh như mưa, không cần đoán, tấm da người trước mặt chính là Đa Gia Phật, đó chính là Chuẩn Đế, chỉ thiếu chút nữa đã thành tựu Tổ Vương.
Đế uy tỏa ra giống như đánh phá bầu trời, không ngừng có người cúi đầu và quỳ xuống.
Bọn họ quá ngây thơ, dám khinh nhờn một vị Chuẩn Đế lột xác, quả thật là muốn chết.
Vị này tàn bạo thế nào?
Thánh Nhân còn bị hắn hành hạ tới chết, là đại ma vương dùng thi thể Thánh Nhân luyện thành dầu thắp sáng!
Mọi người đều quỳ bái, chỉ có một mình Lăng Hàn còn đứng thẳng.
Hắn biết rất rõ làm như vậy sẽ như hạc giữa bầy gà, quá đặc biệt, quá rõ ràng, nhưng hắn với tính cách ngông nghênh, hắn sẽ quỳ xuống hay sao?
Hắn có thể quỳ gối, nhưng đó là quỳ trước người hắn tôn kính.
Đa Gia Phật nhìn sang Lăng Hàn.
Oanh, trước mắt Lăng Hàn xuất hiện ngôi sao nổ tung trong vũ trụ, sau đó là hình ảnh tinh không vô tận, hắn có cảm giác mình quá nhỏ bé, hắn không có chút ý nghĩa trong dòng sông lịch sử.
Đã không có ý nghĩa, tại sao không quỳ xuống?
Lăng Hàn cắn răng, ý chí của hắn kiên định như sắt.
Đầu có thể đứt, máu có thể chảy nhưng ý chí không thể đoạt.