Không thể xông vào.
Lăng Hàn đã có phán đoán, hiện tại chỉ có thể đi vào tử cửa chính.
Ngôi miếu rất lớn, cho nên Lăng Hàn bỏ ra gần nửa giờ, rốt cuộc hắn đã đi tới cửa lớn.
Cửa ra vào có hai pho tượng đá tọa trấn, mỗi một tượng đá đều hung thần ác sát, trong tay một pho tượng đè ép một con rồng, một người đè lên con hổ.
Hàng Long Phục Hổ La Hán?
Trừ hai pho tượng đá này ra, cửa ra vào còn có một ít người vây xem.
Tượng đá có cái gì tốt mà vây xem?
Lăng Hàn đang nói thầm, đột nhiên nhìn thấy có người đi vào cửa lớn.
Sau đó hắn đi ra vài bước, hắn nhìn thấy tượng đá phục hổ sống lại, con mãnh hổ lao ra ngoài tấn công người kia.
Bành! Bành! Bành!
Hai bên đại chiến với nhau, con mãnh hổ này là hung thú Chú Đỉnh, hơn nữa chiến lực nhất định vượt qua Tứ Đỉnh, nó lao lên cắn xé rất nhức đầu.
Chiến đấu mười mấy chiêu, mảnh hổ quất cái đuôi như thép về phía đối thủ, người kia bị đánh bay ra ngoài, nôn ra máu liên tục.
Con mãnh hổ không thừa thắng truy kích, nó trở về bên cạnh tượng đá và hóa thành tượng đá.
Khó trách có nhiều người vây xem như vậy, thì ra không có thực lực tiến lên.
Hả?
Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy có ba người tiếp cận, không phải ba Sinh Đan Đổng gia là ai?
Tạm thời né tránh sao?
Lăng Hàn lập tức bác bỏ suy nghĩ đó.
Không được, nếu như ba người Đổng gia lưu một người chặn hắn ở cửa ra vào, hắn dựa vào cái gì tiến vào trong miếu?
Hắn thấy ba người Đổng gia, ba người Đổng gia không phát hiện ra hắn?