Lăng Hàn nhàn nhã tắm rửa một lúc, sau đó thay quần áo sạch sẽ, lúc này mới đi ra khỏi doanh trướng.
Nhưng Lưu Sấm đang chờ ở bên ngoài, sau lưng còn có một ít kẻ đến từ bên ngoài.
A, đến xem náo nhiệt sao?
Lưu Sấm ngạo nghễ, hắn đã quên đi lo lắng sau lần bại trận trước Lăng Hàn, đây là đương nhiên, hắn đã đột phá Bát Đỉnh, lại thêm Tiên Đỉnh vượt qua cấp độ Hoàng Kim, đương nhiên hắn tự tin ngập trời, cho rằng mình là thiên hạ vô địch.
Lăng Hàn, quỳ xuống!
Hắn lạnh lùng quát lớn.
Lăng Hàn bật cười: Chỉ vừa đột phá Bát Đỉnh, như thế nào, ngươi cho rằng mình thiên hạ vô địch?
Tất cả mọi người lắc đầu, cảm thấy Lăng Hàn quá tự tin.
Thất Đỉnh và Bát Đỉnh chênh lệch bao lớn?
Từ bài danh trên tinh võng, bài danh Thất Đỉnh đại khái từ năm mươi đến một trăm, mà Bát Đỉnh từ mười đến năm mươi, chỉ có tuyệt thế thiên kiêu tu ra Cửu Đỉnh mới có thể tiến vào mười vị trí đầu.
Đáng tiếc là, Bắc Thiên vực không có bất kì người nào tu ra Cửu Đỉnh, cho nên không ai chen vào mười vị trí đầu.
Nghe nói, tu ra Cửu Đỉnh, khi chiến đấu có thể bộc phát chín Tiên Đỉnh cùng xuất hiện, khi đó có uy năng lớn lao, căn bản không cần ra tay đã làm cường giả Bát Đỉnh nằm xuống.
Chênh lệch quá lớn.
Bắc Thiên vực không có chí cường giả Cửu Đỉnh, như vậy Bát Đỉnh chính là đỉnh cấp, chí ít trong một mẫu ba phần đất Bắc Thiên vực này, đúng là vô địch cùng cảnh giới.
Lưu Sấm bật cười, hắn lắc đầu: Sâu kiến mà thôi, ngươi làm sao biết biết Bát Đỉnh cường đại!