Hai vị tiểu hữu, đường xa đến đây, vất vả vất vả.
Chu Mật cười nói, hắn là gia chủ Chu gia đương đại.
Tiểu hữu?
Lăng Hàn cười thầm, trước đó còn dùng Lôi Thần đại nhân, hiện tại đã hạ thấp thành tiểu hữu, chênh lệch quá lớn.
Tống Lam khẽ cúi đầu, nói: Tống Lam bái kiến hai vị đại nhân.
Nàng khéo léo dùng hình tượng tiên tử hành tẩu thiên hạ, sẽ không cố ý đắc tội bất cứ người nào. Xin đứng lên.
Chu Mật tươi cười, hắn đưa tay đỡ lấy. Tống tiên tử, đều là người một nhà, không cần khách khí.
Chu Mễ Dương cười nói.
Người một nhà?
Lăng Hàn lắc đầu, nói: Tiểu Chu, đây là thê tử của ta, lúc nào trở thành người nhà của ngươi?
Câu nói này làm mấy người biến sắc. Nói bậy, Tống tiên tử trở thành thê tử của ngươi khi nào? Ngươi không nên nói chuyện viển vông!
Chu Mễ Dương lập tức đứng lên, hắn tức giận hổn hển.
Tống Lam trợn mắt nhìn Lăng Hàn một chút, sẵn giọng: Lăng huynh, ngươi không nên nói hươu nói vượn. Lăng huynh?
Chu Mật nhìn thoáng qua Lăng Hàn, nói: Thì ra tiểu hữu không phải họ Hàn.
Khốn kiếp, nữ nhân này tận lực phá ta đây mà.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn giả mạo Lôi Thần, nhưng Chu gia cũng không ngốc, chỉ từ quan hệ vi diệu giữa Lăng Hàn và Tống Lam đã suy đoán ra, Lăng Hàn chắc chắn là kẻ tới từ bên ngoài, mà không phải Lôi Thần gì đó.
Cho nên thái độ Chu Mễ Dương đã thay đổi.
Theo Chu gia, năng lực Lăng Hàn quá kinh người, nếu bọn họ có thể đạt được, Chu gia khẳng định sẽ cường đại hơn trước. Ta tên là Lăng Hàn.
Tâm niệm Lăng Hàn vừa động, hắn khôi phục dáng vẻ ban đầu. Thì ra là Lăng tiểu hữu.