Hiện tại Lý Tự Toán có uy vọng cao đến kinh người.
Cho nên, hắn vừa mở miệng, có ai dám xuất thủ?
Lục Kỳ thật sự bị chọc giận đến mức điên lên, hắn nhìn thấy một gia hỏa yếu ớt như con sâu cái kiến lại biến thành cọng rơm đè chết lạc đà.
Việc này chính là nhục nhã của hắn.
Lý Tự Toán nhìn Lục Kỳ, trái tim hắn đập mạnh, hắn vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy hưng phấn.
Mặc dù hắn vẫn nói khoác, biến trận chiến làm mình bị hủy dung thành một việc vinh quang, nhưng trên thực tế trong lòng của hắn rất hận Lục Kỳ, ai nguyện ý biến một gương mặt anh tuấn thành đáng sợ như vậy? Trước đó hắn biết rõ, mình và Lục Kỳ là người của hai thế giới, hắn không có khả năng báo thù, cho nên chỉ có thể vùi tức giận vào đáy lòng.
Nhưng bây giờ, cơ hội của hắn đã đến, hắn quả quyết bắt lấy, cũng biến thành cọng rơm đè chết lạc đà.
Hắn nhìn Lục Kỳ, cũng không thèm quan tâm ánh mắt hận không thể ăn thịt mình của đối phương, hắn có khoái cảm báo thù.
Lục Kỳ rất tức giận, nhưng hắn là một trong năm thiên tài Chú Đỉnh cảnh cao cấp nhất trong Bắc Thiên vực, hắn còn chưa hoàn thành giai đoạn đầu tiên, chẳng lẽ hắn từ bỏ?
Nếu không từ bỏ, chẳng lẽ còn muốn vứt bỏ tính mạng tại đây?
Lục Kỳ cũng là người quả quyết, hắn nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Hàn:
Thù này, ta nhớ kỹ!
Hắn bóp nát lệnh bài, ngay sau đó có ánh sáng bao phủ hắn, hắn biến mất tại chỗ.
Hắn bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Đáng tiếc, không có khả năng đánh chết đối phương tại đây.
Lăng Hàn thở dài, nhưng không sao, lần này hắn phá hỏng đại cơ duyên của đối phương, trước hết cứ làm Lục Kỳ buồn bực một phen, sau đó hắn sẽ từ từ xử lý.