A, đây là tình huống như thế nào?
Chỉ nhìn Tiên Đỉnh liền hô chủ nhân?
Vì sao gọi ta là chủ nhân?
Lăng Hàn hỏi.
Sa nữ đầu mục cung kính không gì sánh được: Theo tổ huấn của chúng ta, nếu gặp người tu ra Tiên Đỉnh tảng đá, hơn nữa không chịu Diệt Hồn Thuật của chúng ta ảnh hưởng thì chính là chủ nhân của chúng ta.
Đây là ai thiết định?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói: Các ngươi là ai? Chúng ta không biết lai lịch của mình, nhưng các thế hệ cư trú ở đây, thủ vệ một cái chìa khóa.
Sa nữ cầm đầu nói ra.
Nội tâm Lăng Hàn hơi động, Bạch Liên Thánh Hoàng nói qua, bí cảnh có tạo hóa chung cực, chẳng lẽ chính là chìa khóa gì đó hay sao? Chìa khóa gì?
Lăng Hàn hỏi.
Sa nữ đầu mục lập tức quay người, vèo một cái, nàng tan vào vách tường.
Lăng Hàn nhổ nước bọt, các ngươi có thể xuyên qua cát như chơi, vậy thì tại sao còn làm phòng, không phải vẽ vời thêm chuyện hay sao?
Hắn vừa nhổ nước bọt xong, chỉ thấy sa nữ kia đã trở về, trong tay cầm một cây chìa khóa.
Nàng đi đến trước mặt Lăng Hàn, một chân quỳ xuống, cung kính dâng chìa khoá lên.
Lăng Hàn tiếp nhận, cánh tay trầm xuống.
Thật nặng.
Lăng Hàn có lực lượng mạnh cỡ nào, nhưng chìa khoá vào tay lại cảm thấy nặng nề, có thể thấy được chìa khóa cực nặng.
Làm bằng chất liệu gì?
Lăng Hàn nhìn kỹ, nó giống như thanh đồng tạo thành, có lẽ niên đại rất cổ xưa, đã sinh ra màu xanh đồng loang lổ.
Tiên Kim sẽ rỉ sét sao?
Sẽ, nhưng cần thời gian dài kinh người, mà chìa khóa này không chỉ nặng nề, vật liệu tạo ra nó tương đối trân quý, có thể là vật liệu tứ tinh, ngũ tinh thậm chí cao hơn, muốn làm Tiên Kim như vậy rỉ sét, nó phải lâu cỡ nào?
Lăng Hàn rót thần thức vào nhưng không phản ứng chút nào.