Thi Đức Trạch khiếp sợ nhìn Lăng Hàn, ngươi thật sự bài danh mười mấy vạn trên tinh võng?
Ngươi xác định?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
Thế nào, cảm giác gặm phải khối xương cứng?
Đúng thế.
Thi Đức Trạch cảm giác nội tâm như có ngàn vạn con kiến cắn xé, ngươi quá trang bức, rõ ràng thực lực có thể chống lại hắn nhưng bài danh tinh võng lại là mười mấy vạn, không sợ trang bức quá độ bị trời giáng ngũ lôi oanh kích hay sao? Trong lòng ngươi đang mắng ta.
Lăng Hàn lắc đầu, nói: Ta chán ghét người như ngươi, phải biết, nói xấu người ta trong tối là không có đạo đức.
Vậy ngươi trang bức tốt hơn hay sao?
Mặc dù Thi Đức Trạch tràn ngập kiêng kị Lăng Hàn nhưng không đến mức sợ hắn, lạnh lùng nói: Thì tính sao? Tự nhiên là đánh.
Lăng Hàn cười một tiếng, bỗng nhiên bộc phát lực lượng.
Thực lực của hắn cường đại cỡ nào, hắn mạnh hơn Thi Đức Trạch quá nhiều, lập tức đè đối phương xuống đất và dùng loạn quyền hầu hạ.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người chấn kinh đến mức im lặng.
Thi Đức Trạch là mãnh nhân bài danh tinh võng hơn bảy trăm, cho dù đặt trong tinh vực nào cũng có thể được xưng tụng là siêu cấp thiên tài số một số hai, nhưng trước mặt Lăng Hàn, hắn lại không hề có lực hoàn thủ, còn bị đánh thành đống cát.
Sau đó, bọn họ lại nhìn sang Lý Tự Toán.
Nghe khẩu khí của Lăng Hàn, Lý Tự Toán còn lợi hại hơn hắn, đối phương mạnh cỡ nào?
Lý Tự Toán chấn động.
Hắn biết Lăng Hàn rất mạnh, nhưng tuyệt đối không có ngờ tới lại mạnh đến mức này.
Nhưng bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn cũng không thể lộ ra sơ hở gì.