Mặt thẹo há hốc mồm, nhưng nói dối có sơ hở quá lớn, hắn cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn cảm thán và nói:
Kỳ thật ta thật giao thủ với Lục Kỳ, nhưng khi đó ta chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, hơn nữa còn đi với người khác, lại bị Lục Kỳ dùng một đạo kiếm khí hủy dung.
Lời này có độ chân thật cao hơn nhiều.
Kỳ thật Lăng Hàn không muốn truy cứu người này có từng giao thủ với Lục Kỳ hay không, hắn chỉ hiếu kỳ mới hỏi một câu mà thôi.
Hắn cười một tiếng: Nghe ngươi nói như vậy, giống như bây giờ không phải là vô danh tiểu tốt? Đúng thế.
Mặt thẹo nói. Xin hỏi vị cao nhân này xưng hô như thế nào?
Lăng Hàn cười nói. Tại hạ Lý Tự Toán.
Mặt thẹo vừa động động cái cổ đã bị mũi kiếm sượt qua, lập tức có máu tươi chảy ra ngoài, hắn rụt cổ lại, hình tượng mất hết.
Lăng Hàn vỗ vỗ vai hắn, nói: Đến, nói những gì ngươi biết về Bạch Liên bí cảnh cho ta nghe.
Lý Tự Toán không dám giấu diếm cái gì, hắn nói tất cả những gì mình biết cho Lăng Hàn nghe.
Thực lực của hắn có thể nói là bình thường, nhưng trong một xuất thân gia tộc rất mạnh, cho nên hắn có tư cách tiến vào bí cảnh, bởi vì hắn vẫn nói khoác đã từng giao thủ với Lục Kỳ, cho nên ngược lại cũng có chút thanh danh, bằng không chỉ có mặt mũi gia tộc là chưa đủ.
Lăng Hàn kinh ngạc, khoác lác cũng có thể thổi ra một tư cách, người này đúng là có chút bản sự.