Ai!
Lăng Hàn lắc đầu, Hỗn Độn Cực Lôi tháp xuất hiện, một đạo hỏa diễm phun ra ngoài giống như biển gầm, cũng quét qua phía trước.
Tốc độ quá nhanh, trong nháy mắt biển lửa đốt cháy vạn dặm.
Tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía, nhưng mỗi người chỉ kêu lên một tiếng là im bặt.
Thiên Đạo Hỏa quá bá đạo, trong nháy mắt đã đốt chết Sinh Đan cảnh.
Sinh Đan còn như thế, huống chi là Chú Đỉnh, Trúc Cơ.
Liệt diễm trào lên, không gì không thiêu cháy, không có gì bất diệt.
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều thanh tịnh.
Lăng Hàn xoay người lại, nhìn thấy đám người Tống Lam, Lục Kỳ, Ngô Khởi Nguyên đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, giống như hắn không phải một người mà là một con quái vật. Các ngươi làm gì nhìn ta như vậy?
Hắn mỉm cười.
Ngươi không biết mình đã làm gì sao?
Một đống lớn Sinh Đan cảnh đấy, lại bị ngươi dùng một mồi lửa thiêu chết toàn bộ, cũng không lưu lại một cục xương, có thể không làm người ta giật mình sao?
Nếu ngươi là Chân Ngã cảnh hay Hóa Linh Chân Quân, cho dù ngươi diệt nhiều Sinh Đan cảnh như vậy cũng không làm người ta kinh hãi, nhưng mấu chốt là, ngươi mới là Chú Đỉnh.
Quái vật, tuyệt đối là quái vật.
Tống Lam nhìn Lăng Hàn thật sâu, người này thâm tàng bất lộ, nàng hoàn toàn nhìn lầm.
Trình độ đáng sợ của ngọn lửa kia, có lẽ Chân Ngã cảnh thậm chí Hóa Linh cảnh cũng không thể địch nổi, đây là toàn bộ át chủ bài của Lăng Hàn sao?