Đừng nói nữa, Tiết gia có thân tộc trong Thánh địa, là đạo đồng của một đại lão nào đó, hiện tại cũng tu hành tới Sinh Đan cảnh, cho nên, chỉ cần đừng đánh chúng ta tàn phế, xem mặt mũi Sinh Đan cảnh của Tiết gia, pháp lệnh đường cũng nhắm một mắt, mở một mắt.
Đại Hắc Cẩu vô cùng buồn bực. Hậu trường của người kia là đại lão nào?
Lăng Hàn hỏi. Liễu Tam Quân.
Đại Hắc Cẩu nói.
Trong đầu Lăng Hàn xuất hiện tư liệu về Liễu Tam Quân, đó là cường giả cấp Giáo Chủ, tuổi tác cực lớn, lại không đột phá Tôn Giả, cho nên thọ nguyên của hắn không còn nhiều.
Bởi vậy, uy vọng của Liễu Tam Quân rất lớn.
Trong nội tâm Lăng Hàn đang suy tính, hắn đã định ra kế hoạch. Ta đi gặp một người.
Hắn nói. Ai? Nhan Đông. A, tiểu tử ngươi quen biết Nhan trưởng lão?
Đại Hắc Cẩu hết sức kinh ngạc.
Lăng Hàn đi tìm Nhan Đông trước, cũng nói rõ sự việc một lần, Nhan Đông vô cùng tức giận.
Đạo đồng nho nhỏ mà dám mạo phạm pháp quy của Thánh địa?
Hừ! Tốt, ngươi cứ việc buông tay mà làm.
Nhan Đông cam đoan với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, rời đi.
Hắn đi tới Trúc Cơ cốc gặp đám người Nữ Hoàng, Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Bích Tiêu công chúa không tổn thương, nhưng bảy tiểu oa nhi và đám người Lâm Lạc bị thương không nhẹ, nhưng cũng không nặng, dù sao đây là làm trái pháp quy của Thánh địa, cho dù là Tiết Chiến cũng không dám nặng tay, nếu có đại sự xảy ra, cho dù là thân tộc Sinh Đan cảnh cũng không che đậy nổi. Chuyện này, giao cho ta.
Lăng Hàn trầm giọng nói, trước đó nghe Đại Hắc Cẩu nói đã làm hắn cảm thấy tức giận, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ bị thương của đám người, lửa giận của hắn càng lớn hơn.