Không quản Lăng Hàn có bao nhiêu trang bức, hắn đánh bại Lục Kiếm Vân chính là sự thật kiên cố nhất.
Bởi vậy, thời điểm Lăng Hàn thu hồi lôi đài muốn trở về, lập tức có rất nhiều người vây quanh muốn giao hảo với hắn.
Lăng Hàn cũng không cố ý đắc tội với người khác, nói chút lời khách sáo, cũng không nói cái gì thực chất.
Lúc Lăng Hàn dự định trở về, hắn bị một lão giả cản lại.
Lão hủ là người Cửu Dương Thánh địa, không biết tiểu hữu có thời gian hay không?
Lão giả nói.
Lăng Hàn bày lôi đài này, không phải là vì hấp dẫn người Cửu Dương Thánh địa hay sao?
Hắn cười nói: Có thời gian. Ha ha, sang bên kia trò chuyện.
Lão giả cười nói.
Hai người đi lên phía trước, mặc dù lão giả nói muốn trò chuyện nhưng vẫn không nói gì.
Lăng Hàn cũng không vội, hắn xem người này như không tồn tại.
Qua một thời gian, lão giả mới mở miệng, nói: Vì sao tiểu hữu bày lôi đài?
Lăng Hàn ăn ngay nói thật: Ta không thỏa mãn điều kiện báo danh nào của Thánh địa, cho nên chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này, hi vọng Thánh địa có thể mở cửa sau, đồng ý ta báo danh.
Câu trả lời này làm lão giả không nghĩ tới, hắn nhìn Lăng Hàn, trên mặt ngạc nhiên, ngươi có thể dùng một quyền đánh bại Lục Kiếm Vân, bài danh tinh võng ít nhất cũng hơn chín ngàn, tại sao không đủ điều kiện?