Nữ tử áo xanh nghe xong, tinh thần chấn động.
Kỳ thật nàng gãy một cánh tay không thể trách lên đầu đám người Lăng Hàn, mặc dù bởi vì bọn họ, nhưng bên hông bị nện mất một khối chính là tội của Lăng Hàn.
Hiện tại nghe nói Lăng Hàn còn ở nơi đây, tinh thần chấn động, nàng muốn xông vào nhưng nàng đã ăn đau khổ từ trước cho nên vội vàng dừng lại, hỏi Nam Cung Thiến:
Nam Cung sư tỷ, trận pháp này đã bị phá chưa? Rồi.
Nam Cung Thiến gật đầu.
Nữ tử áo xanh không còn cố kỵ nữa, hắn cầm kiếm giết ra ngoài.
Có bốn vị sư huynh sư tỷ tọa trấn, cho nên nàng không hề sợ hãi.
Nhưng khi nàng xông vào bên trong đan thất lại không tìm thấy cái gì. Để hắn chạy!
Nàng oán hận nói ra.
Bốn người khác cũng theo vào, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, bởi vì nhìn nơi này hẳn là vừa bị cướp sạch, làm gì còn chút đồ tốt gì? Ghê tởm!
Nam tử áo xanh lăng không đánh ra một chưởng, hắn hiện tại vô cùng tức giận, đang muốn phát tiết.
Oanh, oanh, oanh, hắn liên tục xuất chưởng, tự nhiên đánh vào nơi không người, nhưng đánh tới chưởng thứ bảy thì có bóng người xuất hiện ngăn cản công kích của hắn.
Lần này thật sự quá đột nhiên, nam tử áo đen không nghĩ tới, hắn chỉ tùy ý xuất chưởng cho hả giận, làm sao lại đánh ra một người?