Kim Dạ Tuyết, cái tên rất hay!
Đường Nghiêm khen, lúc này đẩy rong đi về phía trước.
Đây là bụi rong lớn, lớn và rất cao, qua nửa phút đôi mắt mọi người sáng lên, xuất hiện một cây cột hoàng kim.
Nó cao hai trượng và thô như đùi. Lăng Hàn, chính là nơi này!
Đường Nghiêm nói với Lăng Hàn. A, các ngươi đang tìm thứ này?
Kim Dạ Tuyết kỳ quái nói.
Đường Nghiêm cười hắc hắc: Chuyện này cũng nhờ ngươi, nếu không chúng ta muốn tìm tới nơi này cũng cần hai ngày.
Dưới đáy hồ ảnh hưởng thị lực, hơn nữa hoàng kim trụ nằm trong bụi rong rất dày, thực sự rất khó phát hiện.
Lăng Hàn nhìn Kim Dạ Tuyết một chút, nội tâm xuất hiện nghi hoặc nhưng cũng không có nói ra.
Đường Nghiêm hiện tại rất muốn biểu hiện, mặc dù hắn là tiểu Hầu gia, nhưng gặp được nữ nhân mình thích, biểu hiện của hắn giống như tất cả nam nhân đang yêu, trí thông minh hạ xuống nghiêm trọng, càng muốn thể hiện mình.
Hắn cầm hoàng kim trụ, bắt đầu chuyển động lên.
Trái ba, phải chín.
Tạp tạp tạp, lúc này có bánh răng vang lên, Hoàng Kim trụ chậm rãi hạ xuống, thẳng đến khi biến mất hoàn toàn.
Oanh, âm thanh càng lớn vang lên giống như địa chấn.