Lăng Hàn chỉ tay vạch ra như lưỡi đao, tuỳ tiện cắt làn da nam tử trước mặt.
Miệng vết thương có một tia máu tươi chảy ra, giống như trong cơ thể người này căn bản không có máu.
Một quái vật hút máu đáng lý phải có máu tươi sung túc mới đúng, làm sao lại giống như một thây khô vậy?
Ồ!
Ba tên bộ khoái ngạc nhiên hét lên, mang trên mặt kinh sợ mãnh liệt.
Hình tượng này vô cùng quỷ dị.
Lăng Hàn nhấc tên nam tử trung niên kia lên và: Nói đi, tại sao ngươi giết người?
Nam tử trung niên kia đột nhiên không còn vẻ mặt sợ hãi, hắn nhe răng với Lăng Hàn, dáng vẻ cùng hung cực ác.
Lăng Hàn xiết chặc năm ngón tay lại, lập tức phát ra âm thanh ken két nhưng nam tử trung niên kia lại không phản ứng chút nào, giống như Lăng Hàn đang bóp cổ không phải là hắn.
A, cảm giác không thấy đau đúng không? Ngươi muốn biết sao? Để ta cắn một cái, ngươi liền biết toàn bộ.
Nam tử trung niên nói, cặp mắt của hắn bắn ra ánh sáng màu đỏ quỷ dị.
Lăng Hàn cảm giác có ý thức xâm lấn tâm thần của mình, muốn khống chế hắn, nhưng ba khối tiên cơ trong người hành động, tà niệm xâm lấn tan thành mây khói.
Xoát, xoát, xoát, nhưng sau lưng ba tên bộ khoái sau lưng Lăng Hàn đã xuất thủ bóp cổ Lăng Hàn.
Đôi mắt ba người biến thành đỏ rực.
Bị khống chế.
Tiên cơ của Lăng Hàn có chất lượng chí cao vô thượng cho nên vạn tà bất xâm, nhưng ba tên bộ khoái không có năng lực mạnh như thế, đã bị khống chế. Úm!
Lăng Hàn há miệng phun ra một cái phật âm.
Bành, chỉ thấy trên thân ba bộ khoái có khói đen xuất hiện, chôn vùi trong nháy mắt, ánh mắt ba người khôi phục bình tĩnh, bọn họ đều mờ mịt, thậm chí mang theo sợ hãi mãnh liệt. Vừa rồi, ta giống như bị quỷ phụ thân. Ta căn bản không khống chế được thân thể của mình. Không đúng, là một đạo ý chí ảnh hưởng tới ta, làm ta hoàn toàn mất phương hướng của mình.
Bọn họ nghĩ mà sợ không gì sánh được, nếu không phải Lăng Hàn xua tan tà khí cho bọn họ, có trời mới biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì. Ngươi lại là truyền nhân Phật tộc!