Rốt cuộc Lăng Hàn đã hiểu ra vì cái gì Liễu Huân Vũ lại có được năng lực lớn như vậy trong Giáp Nguyên phủ, thậm chí có thể tranh thủ thời gian tự do một ngày cho các hạt nhân.
Bởi vì nàng có “người” bên trong Tông Nhân phủ.
Nghĩ lại cũng phải, nàng vì mời chào Lăng Hàn đã không ngại dùng thân thể của mình đánh bạc, chuyện liên quan tới nàng trong Tông Nhân phủ, nàng tự nhiên càng quan tâm hơn.
Còn có Hàn Băng và Triệu Tiếu, khó trách bọn họ luôn có ghen tuông khó hiểu, hiển nhiên bọn họ đều là khách quý của Liễu Huân Vũ, cũng xem hắn thành tình địch.
Bọn họ cũng là tình địch sao? Ách, nhiều nhất cũng chỉ là trai lơ.
Buồn nôn, thật sự quá buồn nôn.
Mạnh lão quỷ bị nữ nhân kia mê đảo choáng váng đầu óc, dám làm trái lời của ta.
Đường Nghiêm khó chịu nói: Mặc dù Tông Nhân phủ không nắm giữ bao nhiêu thực quyền, Mạnh lão quỷ cũng chỉ là thành viên không trọng yếu trong hoàng gia, nhưng dù sao cũng là họ Mạnh, ta cũng không thể làm gì hắn. Lão sắc quỷ này không mở miệng, ta thực sự không có cách nào.
Hắn nghĩ tới, lấy thân phận tiểu Hầu gia của hắn muốn bảo vệ cá nhân đi ra có gì khó? Nhưng Mạnh Thụ Xương cắn chết không buông, hắn cũng không có cách nào.
Dù sao Tông Nhân phủ quản việc nhà của Mạnh gia, Đường Nghiêm nhúng tay vào là phạm húy. Không sao, ta sẽ đi con đường thứ hai, chiến đấu!
Lăng Hàn vừa cười vừa nói. Thế nhưng mà…
Đường Nghiêm cau mày, hắn không có chút lòng tin vào Lăng Hàn.
Ngươi là Đan sư, chẳng lẽ thời điểm tỷ võ lấy mấy viên đan dược ra hối lộ người ta?