Ngoài cửa, Đàm Chính Kiệt bò dậy, mặt mũi mang theo phẫn nộ và xấu hổ.
Hắn bị người ta ném ra khỏi cửa.
Vô cùng nhục nhã.
Mặc dù bên ngoài cũng không có người nhìn thấy cảnh này, nhưng Lăng Hàn thấy được, ba tên tôi tớ thấy được, hắn sẽ vĩnh viễn ghi nhớ việc này.
Hắn nhất định phải báo thù!
Hắn báo thù bằng cách nào?
Đúng rồi, chín ngày sau sẽ tiến hành giải thi đấu đoạt màu, đến lúc đó ta mời mấy người liên thủ đối phó hắn!
Đôi mắt Đàm Chính Kiệt xoay tròn, hắn nghĩ ra một ý kiến, hắn cười lạnh hắc hắc, nói: Thực lực ngươi mạnh thì như thế nào, một đấu một ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng có mười người vây đánh, ta cũng không tin ngươi không nằm xuống!
…
Lăng Hàn cũng không lo lắng Đàm Chính Kiệt trả thù, đây là hạt nhân phủ, ai có can đảm làm loạn?
Hơn nữa hắn cũng hoàn toàn không có xem Đàm Chính Kiệt là chuyện gì quan trọng, trong mắt hắn, Đàm Chính Kiệt tính là cái gì?
Hai ngày sau đó, Liễu Huân Vũ lại chạy tới, nói bảo Lăng Hàn tham gia một hoạt động. Bảy ngày sau sẽ cử hành tranh tài đoạt màu.
Nàng nói. Cái gì là tranh tài đoạt màu?
Lăng Hàn hỏi. A, đây là thi đấu trong Giáp Nguyên phủ chúng ta, ý nghĩa chính là xúc tiến hữu nghị giữa mọi người.
Liễu Huân Vũ vừa cười vừa nói: Đó là lúc mọi người cùng tranh đoạt thải cầu, ai có thể cướp được thì ngươi đó thắng. Thắng cho bao nhiêu tiền thưởng?
Lăng Hàn lại hỏi.
Liễu Huân Vũ tối mặt, trong mắt ngươi chỉ có tiền sao?
Ta đã nói rất rõ ràng, ý nghĩa chính là xúc tiến hữu nghị giữa mọi người, tại sao ngươi lại nghĩ tới tiền? Không có tiền thưởng.