Lăng Hàn nói đi là đi, lần này hắn không có dẫn theo Bích Tiêu công chúa, mà là Nữ Hoàng, Hổ Nữu và Đại Hắc Cẩu, hắn càng không thể bỏ Đường Vân Nhi ở lại, Lăng Hàn quyết định dùng phi toa của nàng.
Chỉ mấy giờ sau, bọn họ đã tới gần Hải Bình sơn.
Bọn họ hạ xuống, sau đó Lăng Hàn phát động thân pháp mang theo bọn họ đi.
Nhị Đại Vương!
Thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, đám hầu tử cùng kêu lên, tiến cảnh của bọn chúng rất nhanh, có thật nhiều hầu tử đã bước vào Trúc Cơ, tiến cảnh nhanh nhất đã bước vào Trúc Cực Cơ.
Sắc mặt Lăng Hàn tối tăm: Đã bảo các ngươi rồi, đừng gọi ta là Nhị Đại Vương, ta tuyệt không phải “nhị”! Vậy thì nhị đương gia?
Có một con hầu tử thử thăm dò. Ha ha ha ha!
Đại Hắc Cẩu cười lăn lộn trên mặt đất. Ngươi là hai hàng, thì ra hầu tử cũng biết.
Lời này đắc tội hầu tử, lại có mấy con hầu tử lớn nhảy tới, tất cả đều bắt lấy một chân của Đại Hắc Cẩu sau đó xách nó lên. Hôm nay có thể ăn thịt chó.
Những hầu tử này đều là ăn hàng, bọn chúng chảy nước bọt. Tiểu Hàn tử, cứu mạng, cứu mạng.
Đại Hắc Cẩu vội vàng kêu la thảm thiết.
Lăng Hàn cười ha ha, nói: Được rồi, tha mạng chó của nó đi.
Hầu tử lúc này mới ném Đại Hắc Cẩu xuống mặt đất, hai mắt vẫn phát sáng, hiển nhiên chưa bỏ đi suy nghĩ ăn thịt chó, Đại Hắc Cẩu sợ hãi kẹp đuôi lại, lúc này thành thật đứng sau lưng Lăng Hàn. Nhị đương gia, mời.
Chúng Hầu tử kêu lên.
Khóe miệng Lăng Hàn co giật, tại sao không thể dạy những hầu tử này được? Gọi ta Lăng đương gia!
Hắn cường điệu nói. Được rồi nhị đương gia!
Hầu tử biết nghe lời phải.
Được rồi, Lăng Hàn thở dài.
Hắn đi vào sâu trong Hầu cốc, gặp được Hầu ca, vị đại năng thượng cổ này bị trấn áp dưới chân núi, cũng không có biện pháp thoát khốn. Hầu ca.
Lăng Hàn kêu lên. Nhị đệ, ngươi đã đến.
Hầu ca nhìn hắn liền vui vẻ gật đầu. Ngươi đột phá Trúc Cơ.
Ông, trong hai mắt Hầu ca tỏa ra một tia thần quang, nhìn Lăng Hàn một phen, sau đó hắn chấn kinh nói: Nhị đệ, ngươi đã tu thành Tiên Đạo Cơ Thạch!