Lăng Hàn lắc đầu:
Thực lực mạnh thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Đương nhiên!
Hàn Càn cười lạnh, nói: Ngươi muốn trách thì trách mạng của mình không tốt, vì cái gì không có trở thành cường giả! Ta hiểu rồi.
Lăng Hàn gật đầu. Vậy còn không mau quỳ xuống!
Hàn Càn không kiên nhẫn được nữa.
Lăng Hàn mỉm cười: Ngươi quỳ xuống cầu xin ta tha thứ, nếu như tâm tình ta tốt, nói không chừng ta sẽ tha cho ngươi một mạng. A? Ha ha ha ha!
Hàn Càn sững sờ, sau đó hắn cười to.
Thật sự là buồn cười, lại có người bảo hắn quỳ xuống xin tha mạng.
Ngươi cho rằng mình là đạo tử của đại giáo hay sao? Nói gì không hiểu!
Hàn Càn nhanh chân đi về phía Lăng Hàn, nói: Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn, ta sẽ tiễn ngươi lên đường! Xong đời! Ai, tại sao lại đối cứng với Hàn Càn chứ? Người ta chính là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của Tử Phương tông thế hệ này, có thể thông qua Hoàng Kim tháp đã đủ chứng minh hắn là thiên tài nhất tinh, hoặc có chiến lực sánh ngang thiên tài nhất tinh. Tự tìm, đã cho hắn cơ hội, chính mình không nắm được. Tiểu tử này còn tưởng rằng đang học nghệ trong tông môn của mình hay sao, người khác sẽ bận tâm đồng môn dị nghị. Đáng đời!
Người xung quanh lắc đầu, không có người nào đồng tình với Lăng Hàn.
Thế giới này quá thực tế, ngươi không có thực lực thì phải cúi đầu, nếu không sẽ gặp trắc trở khắp nơi.