Vị này chính là Triệu Phương Nguyệt Triệu cô nương sao?
Lăng Hàn thét dài, hắn vừa triệu tập đám người vừa hỏi:
Triệu cô nương?
Nữ tử kia quay đầu, một gượng mặt xinh xắn xuất hiện, gương mặt lại tái nhợt không còn chút máu.
Lăng Hàn cười một tiếng, nói: Ta là bằng hữu của Thẩm Hàn Vân, hắn đã tìm được thụ tâm ngàn năm, bệnh của ngươi có thể trị, không nên có tâm tìm chết.
Không nghĩ tới vị Triệu cô nương lại không vui, chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Hàn một chút, lúc này quay mặt đi, vẻ mặt ngơ ngác.
A, chẳng lẽ tổn thương đầu óc?
Lăng Hàn sờ cằm, hắn hơi kinh ngạc, phản ứng này không thích hợp a, biết được bệnh của mình có thể trị khỏi, nàng không vui mừng sao?
Trong đó có việc gì đó hắn không biết?
Lăng Hàn không nói gì, dù sao hắn đã phát ra tín hiệu, chỉ chờ Thẩm Hàn Vân xuất hiện.
Qua một lúc, một bóng người bay tới.
Lăng Hàn tràn ngập hâm mộ, Trúc Cơ cảnh có thể bay lướt trên không, cảm giác không bị cản trợ, cảm giác tự do làm hắn mê luyến không thôi.
May mắn chính là, hắn cách Trúc Cơ không xa. Phương Nguyệt!