Không chỉ là tên cường giả Trúc Cơ kia, sắc mặt Ngưu Kiếm Hoa biến thành vô cùng đặc sắc.
Trong mắt hắn Lăng Hàn vô cùng yếu ớt, làm sao có thể là đối thủ của mình.
Khí tức tỏa ra không thể làm giả, cực kỳ cường hoành.
Phanh!
Hai người đấu với nhau một lúc, Ngưu Kiếm Hoa liên tục bại lui về phía sau, hắn phải lui vài chục mét mới có thể đứng vững.
A, nơi này đúng là rất kỳ quái, tiếp nhận lực lượng xung kích cường đại như vậy, thế mà không có một viên gạch hỏng.
Lăng Hàn nhìn vào mặt đất, trên mặt đầy thần sắc hiếu kỳ.
Tất cả mọi người choáng nặng.
Ngươi bị ngu hay sao, lúc này còn nói ra một câu như vậy?
Hơn nữa, trước đó đã chiến đấu nhiều lần, tại sao ngươi không có nửa điểm ý thức như vậy?
Ngưu Kiếm Hoa đứng vững, hắn dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Lăng Hàn, càng có một loại cảm giác thẹn quá hoá giận.
Hắn lại không bằng Lăng Hàn?
Bị một người hắn không đặt vào trong mắt nghiền ép, việc này chẳng khác gì tát vào mặt hắn một cái rất đau đớn, chuyện này khác gì cục xương mắc trong cổ họng hắn?
Tại sao lại như vậy, một người tu hành qua loa lại có thể nghiền ép thiên tài nhất tinh như hắn hay sao?