Đại sư, thất kính.
Người trẻ tuổi vội vàng đứng dậy, hắn vái chào Lăng Hàn: Bản thiếu… tại hạ họ Ngưu, tên Kiếm Hoa. Đại sư, ngươi đã nhìn ra tại hạ vận rủi quấn thân, có biện pháp hóa giải?
Lăng Hàn lộ ra vẻ trầm ngâm, hắn lại cố ý kéo dài, nói: Thôi được, đã gặp nhau chính là hữu duyên, ta sẽ dùng pháp nhãn giúp ngươi. Đa tạ đại sư!
Ngưu Kiếm Hoa vui mừng quá đỗi, mấy ngày qua hắn liên tục bị vận rủi quấn thân.
Hắn dự tính đi đế đô phúng túng một phen, kết quả đi đường gặp chuyện xui xẻo nên không như ý, mặc dù vẫn đi, mỹ nữ nằm trong ngực nhưng hắn không có cảm giác gì, cuối cùng còn nhận ánh mắt khác thường của người ta, giống như đang nói hắn không có năng lực phương diện đó, ngươi đến thanh lâu làm cái gì?
Đây là bi ai lớn nhất của nam nhân.
Cho nên, hắn nhất định phải xua tan vận rủi, không tiếc trả giá.
Lăng Hàn bấm ngón tay tính toán, dáng vẻ cao thâm mạt trắc nhưng trong mắt bốn lão giả, Lăng Hàn đang làm trò.
Một lát sau, Lăng Hàn lắc đầu, nói: Cổ quái, thật sự là cổ quái! Y theo quẻ tượng, ta bói ra ngươi không phải người nơi này! Ai, xem ra ta vẫn học nghệ không tinh, không phải người nơi đây, chẳng lẽ là quỷ hay sao? Ha ha, Ngưu thiểu, thật sự xấu hổ, là ta khoác lác rồi.
Hắn nói xong lời này, Ngưu Kiếm Hoa và bốn lão đầu đều há to miệng, dáng vẻ ngươi mới là quỷ, chúng ta mới là người nhìn thấy quỷ.