Lăng Hàn phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt trốn xa hơn trăm dặm, sau đó liên tục cất bước, một bước vượt qua trăm dặm, đã nhanh đến mức không có cách nào hình dung.
Nhưng chuyện này cũng tạo thành phụ tải lớn lên thân thể hắn, chỉ đi vài bước cũng làm xương cốt của hắn sinh ra âm thanh răn rắc, trên da đã có máu tươi chảy ra ngoài.
Hắn trôi nổi trong biển rộng, cũng không thể cử động được.
Lăng Hàn dứt khoát tiến vào trong hồ lô, dù sao đang trôi nổi trên biển, không cần lo lắng hắn sau khi hắn tiến vào hồ lo, hồ lô sẽ chìm xuống đáy biển, áp lực cường đại thậm chí ép nát hồ lô.
Phụ thân!
Đám tiểu oa nhi chạy tới.
Lăng Hàn gật gật đầu, hắn vừa chữa thương vừa nói: Các ngươi nghe nói về Bàn Thạch Tổ Vương hay không?
Bảy tiểu oa nhi lắc đầu, ánh mắt sắc trư sáng lên, nó nhìn sang Lăng Hàn. Thế nào, con lợn chết ngươi biết?
Lăng Hàn kinh ngạc.
Heo mập hừ hừ, dáng vẻ ngươi quá cô văn quả lậu. Sắc trư, rốt cuộc ngươi ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Lăng Hàn hỏi.
Sắc trư không để ý tới hắn, dáng vẻ rất ngạo kiêu.
Lăng Hàn không hỏi, sắc trư sẽ không nói chuyện.
Được rồi, Bàn Thạch Tổ Vương đã cường đại như vậy, về sau tiến vào tinh không sẽ tìm ra sự tích huy hoàng của hắn, hắn nhìn thấy hình tượng đều là Bàn Thạch Tổ Vương chiến đấu với địch nhân nhưng cũng không nói rõ đối thủ là ai.
Vị Tổ Vương này đã leo lên đỉnh phong, rốt cuộc đã chiến thắng bao nhiêu thiên kiêu tuyệt đỉnh?