Nửa giờ qua đi, có tu luyện thêm cũng không có hiệu quả.
Lăng Hàn đứng dậy, hắn không muốn lãng phí thời gian tu luyện quý giá, cho nên mới sử dụng sắc trư ngăn cản, ngẫu nhiên mới đánh trả một quyền.
Ngươi muốn giết ta?
Lăng Hàn từ tốn nói: Còn muốn bảo vật trên người ta? Giao ra, nếu không chết!
Người kia quát.
Lăng Hàn cười nói: Có phải đầu ngươi bị lừa đá hay không? Vừa rồi ta ngồi xuống đất mặc ngươi công kích, ngươi vẫn không thể gây tổn thương cho ta mảy may, còn mộng tưởng giết ta đoạt bảo?
Người kia giật mình, trong đầu hắn lúc trước đều là bảo vật, cho nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút mới cảm thấy khủng bố.
Hắn vội vàng lui về phía sau, thân thể hắn lạnh buốt.
Trước kia, nếu nói hắn sợ một tên Minh Văn cảnh, có đánh chết hắn cũng không tin, trực tiếp quát kẻ đó nói hươu nói vượn, nhưng bây giờ, hắn sợ rồi, hắn đã gặp phải quái vật. Vừa rồi không chạy, bây giờ còn cơ hội hay sao?
Lăng Hàn cười nói.
Đương nhiên, cho dù người này chạy, Lăng Hàn cũng truy kích, bởi vì đối phương không chạy cho nên hắn không muốn lãng phí thời gian tu luyện.
Người kia nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hắn gào lên, một mình hắn tuyệt đối không giải quyết được Lăng Hàn, cho nên dù phân đi một phần bảo vật, hắn nhất định phải kêu gọi giúp đỡ.